Tuesday, August 15, 2017

The Beggar's Opera (1728)

Related image
The Beggar's Opera is a ballad opera in three acts written in 1728 by John Gay with music arranged by Johann Christoph Pepusch. It is one of the watershed plays in Augustan drama and is the only example of the once thriving genre of satirical ballad opera to remain popular today. Ballad operas were satiric musical plays that used some of the conventions of opera, but without recitative. The lyrics of the airs in the piece are set to popular broadsheet ballads, opera arias, church hymns and folk tunes of the time. The Beggar's Opera premiered at the Lincoln's Inn Fields Theatre on 29 January 1728 and ran for 62 consecutive performances, the longest run in theatre history up to that time (after 146 performances of Robert Cambert's Pomone in Paris in 1671). The work became Gay's greatest success and has been played ever since; it has been called "the most popular play of the eighteenth century." In 1920, The Beggar's Opera began an astonishing revival run of 1,463 performances at the Lyric Theatre in Hammersmith, London, which was one of the longest runs in history for any piece of musical theatre at that time. The piece satirised Italian opera, which had become popular in London. According to The New York Times: "Gay wrote the work more as an anti-opera than an opera, one of its attractions to its 18th-century London public being its lampooning of the Italian opera style and the English public's fascination with it." Instead of the grand music and themes of opera, the work uses familiar tunes and characters that were ordinary people. Some of the songs were by opera composers like Handel, but only the most popular of these were used. The audience could hum along with the music and identify with the characters. The story satirised politics, poverty and injustice, focusing on the theme of corruption at all levels of society. Lavinia Fenton, the first Polly Peachum, became an overnight success. Her pictures were in great demand, verses were written to her and books published about her. After appearing in several comedies, and then in numerous repetitions of The Beggars Opera, she ran away with her married lover, Charles Powlett, 3rd Duke of Bolton. Elisabeth Hauptmann (with Bertolt Brecht) and Kurt Weill adapted the opera into Die Dreigroschenoper (The Threepenny Opera) in 1928, sticking closely to the original plot and characters but with a new libretto and mostly new music.
Image result for The Beggar's Opera
Synopsis
Peachum, a thief-catcher, justifies his actions. Mrs. Peachum, overhearing her husband's blacklisting of unproductive thieves, protests regarding one of them: Bob Booty (the nickname of Robert Walpole). The Peachums discover that Polly, their daughter, has secretly married Macheath, the famous highwayman, who is Peachum's principal client. Upset to learn they will no longer be able to use Polly in their business, Peachum and his wife ask how Polly will support such a husband "in Gaming, Drinking and Whoring." Nevertheless, they conclude that the match may be more profitable to the Peachums if the husband can be killed for his money. They leave to carry out this errand. However, Polly has hidden Macheath.
Macheath goes to a tavern where he is surrounded by women of dubious virtue who, despite their class, compete in displaying perfect drawing-room manners, although the subject of their conversation is their success in picking pockets and shoplifting. Macheath discovers, too late, that two of them (Jenny Diver, Suky Tawdry) have contracted with Peachum to capture him, and he becomes a prisoner in Newgate prison. The prison is run by Peachum's associate, the corrupt jailer Lockit. His daughter, Lucy Lockit, has the opportunity to scold Macheath for having agreed to marry her and then broken this promise. She tells him that to see him tortured would give her pleasure. Macheath pacifies her, but Polly arrives and claims him as her husband. Macheath tells Lucy that Polly is crazy. Lucy helps Macheath to escape by stealing her father's keys. Her father learns of Macheath's promise to marry her and worries that if Macheath is recaptured and hanged, his fortune might be subject to Peachum's claims. Lockit and Peachum discover Macheath's hiding place. They decide to split his fortune.
Meanwhile, Polly visits Lucy to try to reach an agreement, but Lucy tries to poison her. Polly narrowly avoids the poisoned drink, and the two girls find out that Macheath has been recaptured owing to the inebriated Mrs Diana Trapes. They plead with their fathers for Macheath's life. However, Macheath now finds that four more pregnant women each claim him as their husband. He declares that he is ready to be hanged. The narrator (the Beggar), notes that although in a properly moral ending Macheath and the other villains would be hanged, the audience demands a happy ending, and so Macheath is reprieved, and all are invited to a dance of celebration, to celebrate his wedding to Polly.
Related image
The Beggar's Opera là một vở ballad opera trong ba tác phẩm được viết bởi John Gay năm 1728 với phần âm nhạc bởi Johann Christoph Pepusch. Đây là một trong những vở kịch đầu nguồn trong vở Augustan và là ví dụ duy nhất của thể loại kịch ballad opera đang phát triển mạnh mẽ ngày nay. Các vở nhạc kịch Ballad là những vở nhạc kịch châm biếm mà đã sử dụng một số công ước của opera, nhưng không có đoạn hát nói. Lời bài hát trong phần này được đặt thành những bản ballad quy mô, aria opera, thánh ca nhà thờ và các giai điệu dân gian thời đó. Buổi khai mạc Beggar's Opera nhà hát Inn Fields của Lincoln vào ngày 29 tháng 1 năm 1728 và đã có 62 buổi biểu diễn liên tục, dài nhất trong lịch sử sân khấu cho đến thời điểm đó (sau 146 buổi trình diễn của Pompon của Robert Cambert ở Paris năm 1671). Công việc đã trở nên thành công lớn nhất của Gay và đã được trình diễn từ đó; nó đã được gọi là "vở kịch phổ biến nhất của thế kỷ mười tám". Năm 1920, Beggar's Opera đã bắt đầu một cuộc trình diễn hồi sinh đáng kinh ngạc với 1.463 buổi biểu diễn tại nhà hát Lyric ở Hammersmith, London, một trong những chương trình dài nhất trong lịch sử cho bất kỳ một bộ nhạc kịch nào tại thời điểm đó. Tác phẩm hài hước của Ý, đã trở nên phổ biến ở London. Theo The New York Times: "Gay đã viết tác phẩm này như một vở anti-opera hơn là một vở opera, một trong những điểm thu hút của nó tới công chúng Luân Đôn thế kỷ 18 ở đây là sự ngấm ngầm của phong cách opera Ý và sự say mê của công chúng Anh". Thay vì âm nhạc vĩ đại và các chủ đề của opera, tác phẩm sử dụng các giai điệu và nhân vật quen thuộc là những người bình thường. Một số bài hát được các nhà soạn nhạc opera như Handel, nhưng chỉ những bài hát phổ biến nhất được sử dụng. Khán giả có thể hài hước cùng với âm nhạc và xác định với các nhân vật. Câu chuyện châm biếm chính trị, nghèo đói và bất công, tập trung vào chủ đề tham nhũng ở mọi tầng lớp xã hội. Lavinia Fenton, Polly Peachum đầu tiên, đã trở nên một thành công qua đêm diễn. Hình ảnh của cô là một nhu cầu rất lớn, những câu thơ được viết cho cô và những cuốn sách được xuất bản về cô. Sau khi xuất hiện trong một số bộ phim hài, và sau đó trong nhiều lần lặp lại của The Beggars Opera, cô bỏ trốn với người yêu kết hôn của cô, Charles Powlett, 3rd Duke của Bolton. Elisabeth Hauptmann (với Bertolt Brecht) và Kurt Weill đã chuyển thể opera thành Die Dreigroschenoper (The Threepenny Opera) vào năm 1928, gắn bó với bản gốc và các nhân vật nhưng với một libretto mới và phần lớn là âm nhạc mới.
Tóm tắc
Peachum, một kẻ bắt cướp, biện minh cho hành động của mình. Bà Peachum, nghe lỏm được danh sách đen của chồng về những tên trộm vô ích, những phản kháng của một trong số họ: Bob Booty (biệt danh của Robert Walpole). Gia đình Peachums khám phá ra rằng Polly, con gái của họ, đã bí mật kết hôn với Macheath, một anh hùng xa lộ nổi tiếng, là khách hàng chính của Peachum. Khó chịu khi biết rằng họ sẽ không thể sử dụng Polly trong công việc của họ, Peachum và vợ của ông hỏi Polly sẽ hỗ trợ người chồng ăn chơi của mình như thế nào. Tuy nhiên, họ kết luận rằng tình hình có thể đem lại nhiều thuận lợi cho nhà Peachums nếu người chồng có thể bị giết vì tiền. Họ lên đường để thực hiện công việc này. Tuy nhiên, Polly đã ẩn dấu Macheath.
Macheath đi đến một quán rượu, nơi anh được bao quanh bởi những phụ nữ có phẩm chất đáng ngờ, mặc dù họ đang tranh nhau trong việc thể hiện tính cách, mặc dù chủ đề của cuộc trò chuyện là thành công của họ trong việc móc túi và cắp sách. Macheath phát hiện ra, quá muộn, rằng hai người trong số họ (Jenny Diver, Suky Tawdry) đã thỏa hợp với Peachum để bắt anh ta, và anh ta trở thành một tù nhân trong nhà tù Newgate. Nhà tù được điều hành bởi tay chân của Peachum, tù nhân tham nhũng Lockit. Con gái ông, Lucy Lockit, có cơ hội để chửi mắng Macheath vì đã đồng ý kết hôn với cô rồi và sau đó phá vỡ lời hứa này. Cô ấy nói rằng muốn nhìn thấy anh ta bị tra tấn sẽ cho cô ấy niềm vui. Macheath xoa dịu cô, nhưng Polly đến và tuyên bố anh ta là chồng cô. Macheath nói với Lucy rằng Polly bị điên. Lucy giúp Macheath trốn thoát bằng cách ăn cắp chìa khóa của cha mình. Cha cô biết được lời hứa của Macheath kết hôn với cô và lo lắng rằng nếu Macheath bị bắt lại và treo cổ, tài sản của anh ta có thể phải chịu những đòi hỏi của Peachum. Lockit và Peachum khám phá nơi ẩn nấp của Macheath. Họ quyết định chia tài sản của mình.
Trong khi đó, Polly thăm Lucy để cố gắng đạt được một thỏa thuận, nhưng Lucy cố gắng để đầu độc cô. Polly khó khăn để tránh uống rượu độc, và hai cô gái phát hiện ra rằng Macheath đã bị bắt lại vì say đắm cô ả Diana Trapes. Họ cầu khẩn cha mình cho cuộc sống của Macheath. Tuy nhiên, Macheath bây giờ thấy rằng có hơn bốn phụ nữ đang mang thai mỗi người đều cho rằng anh ta là chồng của họ. Ông nói rằng ông đã sẵn sàng để bị treo cổ. Người kể chuyện (Beggar), ghi nhận rằng mặc dù Macheath và những kẻ hung ác khác sẽ bị treo cổ, khán giả yêu cầu một kết thúc có hậu, và vụ Macheath được hoãn lại, tất cả đều được mời đến khiêu vũ để mừng đám cưới cho Polly.

No comments: