Jesus Christ Superstar is a 1970 rock opera with music by Andrew Lloyd Webber and lyrics by Tim Rice. The musical started as a rock opera concept album before its Broadway debut in 1971. The musical is sung-through, with no spoken dialogue. The story is loosely based on the Gospels' accounts of the last week of Jesus's life, beginning with the preparation for the arrival of Jesus and his disciples in Jerusalem and ending with the crucifixion. It depicts political and interpersonal struggles between Judas Iscariot and Jesus that are not present in the Bible. The work's depiction offers a free interpretation of the psychology of Jesus and the other characters. A large part of the plot focuses on the character of Judas, who is depicted as a tragic figure dissatisfied with the direction in which Jesus steers his disciples. Contemporary attitudes and sensibilities, as well as slang, pervade the lyrics, and ironic allusions to modern life are scattered throughout the depiction of political events. Stage and film productions accordingly contain many intentional anachronisms.
Act I
The apostle Judas Iscariot expresses his concern over Jesus's rising popularity as a "king" and the negative repercussions that will have. He strongly criticises Jesus for accepting his followers' unrealistic views, and for not heeding his concerns ("Heaven on Their Minds"). While Judas still loves Jesus, he believes that Jesus is just a man, not God, and worries that Jesus's following will be seen as a threat to the Roman Empire which would then punish both Jesus and his associates. Judas's warning falls on deaf ears, as Jesus's followers have their minds set on going to Jerusalem with Jesus. As they ask Jesus when they will be going to Jerusalem, Jesus tells them to stop worrying about the future, since whatever will happen is determined by God ("What's the Buzz?"). It seems to Judas that Jesus is contradicting his own teaching, and he worries that this apparent lack of judgment will be used against Jesus and his followers ("Strange Thing Mystifying"). Jesus tells Judas that Mary is with him (Jesus) now, and unless Judas is without sin he should not judge the character of others. Jesus then reproaches his apostles for being "shallow, thick and slow" and somewhat bitterly answers that not a single one of them cares about him. Mary Magdalene tries to assure Jesus that everything is alright while anointing him with oil ("Everything's Alright"). Judas angrily insists that the money used to obtain the oil should have been used to help the poor instead. Jesus sadly explains that he and his followers do not have the resources to alleviate poverty and that they should be glad for the privileges they have. He claims that once his followers no longer have him, they will lose their path.
Meanwhile, Caiaphas (the high priest), Annas, and other Jewish priests (who have been studying Jesus's movements) meet to discuss Jesus and his disciples. Jesus's growing following consists of Jews unwilling to accept the Romans as their rulers, and the priests believe that Jesus may become seen as a threat to the priesthood's integrity and the Roman Empire. If the Romans retaliate, many Jews will suffer, even those who are not following Jesus. Caiaphas tells them they are "fools" for not seeing the inevitable consequence of Jesus's activities. He believes there could be great bloodshed and the stakes are "frighteningly high!" For the greater good, he has to "crush him completely! So like John before him, this Jesus must die!" Annas and the other priests concur ("This Jesus Must Die"). As Jesus and his followers arrive exultantly in Jerusalem they are confronted by Caiaphas, who demands that Jesus disband them, which Jesus says would be futile and change nothing. As the crowd cheers him on, they suddenly ask, "Hey JC, JC, won't you die for me?" To this, Jesus visibly reacts with concern ("Hosanna"). Jesus is approached by Simon the Zealot, who suggests that Jesus lead his mob in a war against Rome and gain absolute power ("Simon Zealotes"). Jesus rejects this suggestion, stating that none of his followers understand what true power is, nor do they understand his true message ("Poor Jerusalem"). Pontius Pilate, the governor of Judea, has had a dream, in which he meets with a Galilean (Jesus) and that he, Pilate, will receive all of the blame for the man's violent and mournful death ("Pilate's Dream"). Jesus arrives at the Temple in Jerusalem and finds that it has become a haven of sin and debauchery as it is being used for selling everything from usury and weapons to prostitutes and drugs. He is furious and demands that the merchants and money changers leave ("The Temple"). Angry, disconsolate, and tired by his burden, Jesus is confronted by lepers, cripples, and beggars, all wanting to be healed. Even though he heals some, their number increases, and he is overwhelmed. Unable to solve everyone's problems, Jesus tells the crowd to heal themselves and finds Mary Magdalene by his side. She lays him to rest ("Everything's Alright (Reprise)"). While Jesus is asleep, Mary acknowledges that she is unconditionally in love with Jesus, unlike any man she has known before, and it frightens her ("I Don't Know How to Love Him").
Conflicted, Judas seeks out the priests and promises to help them arrest Jesus, while belaboring that he is acting with unselfish motives and that Jesus himself would approve if he knew those motives; he bids the priests not declare him damned. Caiaphas demands that Judas reveal the location of Jesus so that the authorities can apprehend him. In exchange for the information, Judas is offered money as a "fee" so that he can assuage his conscience by using the money charitably ("Damned for All Time/Blood Money"). Judas decides that it would be better to turn Jesus in before his popularity leads to the deaths of Jesus and his followers, Judas included. He reveals that on Thursday night, Jesus will be at the Garden of Gethsemane.
Act II
At what Jesus knows will be the Last Supper, he pours wine and passes bread for his apostles ("The Last Supper"). Very aware of the ordeal he faces, he is stung when the others pay little attention to him; "For all you care this wine could be my blood / For all you care this bread could be my body," he remarks, alluding to (and anticipating) the Christian doctrine of the Eucharist. He asks them to remember him when they eat and drink; he predicts that Peter will deny him three times "in just a few hours" and that one of them will betray him. Judas, believing that Jesus already knows ("cut the dramatics, you know very well who"), admits he is the one and angrily accuses Jesus of acting recklessly and egotistically. Claiming he does not understand Jesus's decisions, he leaves to bring the Roman soldiers. The remaining apostles fall asleep, and Jesus retreats to the Garden of Gethsemane to pray ("Gethesemane (I Only Want to Say)"). He admits to God his doubts, fears and anger, that he is tired and has done all he can. He asks powerfully if any of it has meaning and implores God not let him suffer the horrible death that portends for him. He feels disillusioned with his quest as the Messiah, does not understand what it has achieved and wishes to give up. Receiving no answer, Jesus realises that he cannot defy God's will, and surrenders to God. His prayer ends with a request that God take him immediately, "before I change my mind." Judas arrives with Roman soldiers and identifies Jesus by kissing him on the cheek ("The Arrest"). Jesus is arrested, and his apostles attempt to fight the soldiers. Jesus tells them to let the soldiers take him to Caiaphas. On the way, a mob (acting like-and sometimes represented as-modern-day news reporters) asks Jesus what he plans to do, but Jesus declines to comment. When Jesus is brought to trial before the Sanhedrin, Caiaphas asks if he is the son of God. Jesus responds: "That's what you say, you say that I am." This answer is affirmative according to Jewish custom, and that provides enough justification for the high priests to send Jesus to Pontius Pilate. Meanwhile, Jesus's apostle Peter is confronted by an old man, a soldier and a maid, and Peter denies to each that he knows Jesus ("Peter's Denial"). Mary asks Peter why he denied Jesus, and Peter responds that he had to do it in order to save himself. Mary wonders how Jesus knew that Peter would deny him three times.
Pilate asks Jesus if he is the son of God. Jesus gives the same answer that he gave Caiaphas: "that's what you say." Since Jesus is from Galilee, Pilate says that he is not under his jurisdiction and sends him to King Herod ("Pilate and Christ"). As Jesus is dragged away, the chorus asks where Jesus's power has gone. The decadent and flamboyant King Herod asks Jesus to prove his divinity by performing miracles, offering to free him if he complies; but Jesus ignores him ("King Herod's Song (Try It And See)"). Herod decides that Jesus is just another phony messiah and angrily sends him back to Pilate. The apostles and Mary Magdalene remember when they first began following Jesus, and wish that they could return to a time of peace ("Could We Start Again, Please?") Judas is horrified upon beholding Jesus's harsh treatment by the authorities. Feeling extreme guilt for this, and panicking that he will be seen as responsible, Judas expresses regret to the priests, fearing he will forever be remembered as a traitor. Caiaphas and Annas say that what he has done will save everyone and that he should not feel remorse for his actions before throwing him out of their temple. Left alone, recognition dawns that memories of this could haunt the rest of his life, that God chose him to be the one to betray Jesus, and that he has been used as a pawn for the "foul bloody crime!" He suffers a mental breakdown during the epiphany, cursing God for his manipulative ways, and in a final attempt to detach himself from his destiny, he commits suicide by hanging himself from a tree ("Judas's Death"). At Jesus's trial Pilate asks the crowd if they would crucify Jesus, their king, and they declare: "We have no king but Caesar!" Pilate remembers the dream he had about the crowd and the unjust execution of Jesus. Pilate tells the crowd that, while Jesus should be imprisoned, he does not deserve to die. Pilate demands that the crowd give him a reason to condemn Jesus, and the crowd breaks into a pep rally-style cheer about how Jesus is a blasphemer and has defied Rome. After revealing Jesus as nothing more than a pathetic human being ("Behold the man!"), Pilate calls the crowd hypocrites, as he knows they hate Roman rule. He attempts to satisfy their bloodlust by having Jesus whipped, counting thirty-nine bloody strokes ("Trial Before Pilate, (Including The Thirty-Nine Lashes)"). Pilate, clearly disturbed by the whole ordeal, pleads with Jesus to defend himself; but Jesus says weakly that everything has been determined, by God, and Pilate cannot change it. The crowd still screams for Jesus to be crucified, and Pilate recalls his duty to keep the peace. He reluctantly agrees to crucify Jesus to keep the crowd from getting violent. Pilate then washes his hands of Jesus's death: "I wash my hands of your demolition! Die if you want to, you - innocent puppet...." As Jesus prepares to be crucified, he is mocked by the spirit of Judas. Judas questions why Jesus chose to arrive in the manner and time that he did, and if what happened to him was really part of a divine plan, but Jesus does not say ("Superstar"). After reciting his final words and commending his spirit to God, Jesus slowly dies on the cross, his fate coming full circle ("The Crucifixion"). In the end, the Apostles and Mary, mourning the death of their fallen saviour, reflect on the impact he has had on their lives ("John Nineteen: Forty-One").
Jesus Christ Superstar là một vở nhạc kịch rock năm 1970 với âm nhạc của Andrew Lloyd Webber và lời của Tim Rice. Vở nhạc kịch bắt đầu như một album khái niệm về rock opera trước khi Broadway ra mắt năm 1971. Nhạc kịch được hát lên, không có cuộc nói chuyện. Câu chuyện dựa trên các tường thuật của Phúc Âm vào tuần cuối cùng của cuộc đời Chúa Jesus, bắt đầu bằng sự chuẩn bị cho sự xuất hiện của Chúa Jesus và các môn đồ ở Giêrusalem và kết thúc bằng việc đóng đinh trên thập tự. Nó miêu tả những cuộc đấu tranh chính trị và cá nhân giữa Judas Iscariot và Jesus không có trong Kinh Thánh. Tác phẩm mô tả đưa ra cách giải thích tự do về tâm lý học của Chúa Jesus và các nhân vật khác. Phần lớn cốt truyện tập trung vào nhân vật của Giuđa, người được miêu tả như một con người bi thảm không hài lòng với hướng mà Chúa Jesus hướng các môn đệ. Các thái độ đương đại và nhạy cảm, cũng như tiếng lóng, làm tràn ngập lời bài hát, và sự ám chỉ mỉa mai cho cuộc sống hiện đại, nằm phân tán miêu tả các sự kiện chính trị. Các sân khấu và các bộ phim do đó chứa đựng nhiều thái độ có chủ ý.
Màn I
Sứ đồ Giuđa Iscariot bày tỏ mối quan tâm của mình đối với sự phổ biến ngày càng tăng của Chúa Giêsu như là một "vị vua" và những hậu quả tiêu cực sẽ xảy ra. Ông mạnh mẽ phê phán Chúa Giêsu về việc chấp nhận những quan điểm không thực tế của những người theo ông, và vì không chú tâm đến những mối quan ngại của ông ("Heaven on Their Minds"). Trong khi Giuđa vẫn yêu Chúa Jesus, ông tin rằng Chúa Jesus chỉ là một người chứ không phải là Thiên Chúa, và lo lắng rằng những việc sau đây của Chúa Jêsus sẽ bị coi là mối đe doạ cho Đế Quốc La Mã, sau đó sẽ trừng phạt cả Chúa Giêsu và các cộng sự của Người. Lời cảnh báo của Giuđa rơi vào tai điếc, vì những người theo Chúa Jesus đã có ý nghĩ đến Giêrusalem cùng với Chúa Jesus. Khi họ hỏi Chúa Jesus khi họ sẽ đến Giêrusalem, Chúa Jesus nói với họ đừng lo lắng về tương lai, vì bất cứ điều gì sẽ xảy ra đều được Thiên Chúa quyết định ("What's the Buzz?"). Dường như với Giuđa rằng Chúa Jesus đang mâu thuẫn với giáo huấn của chính mình, và ông lo lắng rằng sự thiếu phán xét rõ ràng này sẽ được sử dụng chống lại Chúa Giêsu và những người theo Ngài ("Strange Thing Mystifying"). Chúa Jesus bảo với Giu-đa rằng bà Ma-ri ở với Người (Jesus) ngay bây giờ, và nếu Giu-đa không phạm tội, thì không nên xét đoán đặc tính của người khác. Chúa Jêsus sau đó quở trách các sứ đồ của mình vì đã là những câu trả lời "cạn, dày và chậm - shallow, thick and slow" và hơi cay đắng mà không một ai trong số họ quan tâm đến ông ta. Mary Magdalene cố gắng bảo đảm với Chúa Jesus rằng mọi thứ đều ổn trong khi xức dầu ông ("Everything's Alright"). Giuđa giận dữ nhấn mạnh rằng tiền bạc dùng để lấy dầu thay vì nên được sử dụng để giúp người nghèo. Chúa Jesus buồn bã giải thích rằng ông và những người theo ông không có phương cách để giảm bớt đi sự đói nghèo và họ nên vui vì những đặc ân mà họ có. Ông tuyên bố rằng một khi những người theo ông không còn có anh ta, họ sẽ đánh mất con đường của họ.
Trong khi đó, Caiaphas (thầy lễ cả), Annas, và các thầy lễ Do Thái khác (những người đang nghiên cứu các hành động của Chúa Jesus) gặp nhau để thảo luận về Chúa Giesu và các môn đồ của Chúa. Sự phát triển của Chúa Jesus bao gồm những người Do thái không muốn chấp nhận người La Mã như những người cai trị của họ, và các thầy lễ tin rằng Chúa Jêsus có thể bị xem là mối đe doạ đến sự toàn vẹn của giáo hội (priesthood) và Đế Quốc La Mã. Nếu người La Mã trả đũa, nhiều người Do Thái sẽ đau khổ, ngay cả những người không theo Chúa Jesus. Caiaphas nói với họ rằng họ là "kẻ ngốc" vì không thấy được hậu quả không thể tránh được của các hoạt động của Chúa Jesus. Ông ta tin rằng có thể bị đổ máu và mối lâm nguy là "đáng sợ cao!" Vì điều tốt đẹp hơn, ông ta (Caiaphas) phải "nghiền nát ông ấy (Jesus) hoàn toàn! Giống như Giăng (John) trước kia, Chúa Jesus này phải chết!" Annas và các thầy lễ khác đồng tình ("This Jesus Must Die"). Khi Chúa Jesus và những người đi theo Ngài đến thành Jerusalem, họ gặp phải Caiaphas, người đòi hỏi Chúa Jesus giải tán họ, điều Chúa Jesus nói sẽ vô ích và không thay đổi gì cả. Khi đám đông chào Người, họ đột nhiên hỏi, "Này JC, JC, ông sẽ không chết vì tôi sao?" Để làm điều này, Chúa Jesus rõ ràng phản ứng với sự quan tâm ("Hosanna"). Simon (Simon the Zealot) đến gần Chúa Jesus, gợi ý rằng Chúa Jesus hãy dẫn những người của mình trong cuộc chiến chống lại Rome và giành quyền lực tuyệt đối ("Simon Zealotes"). Chúa Jesus từ chối đề nghị này, nói rằng không ai trong số những người theo Ngài hiểu được quyền năng thực sự là gì, và họ cũng không hiểu được sứ điệp chân thật của mình ("Poor Jerusalem"). Pontius Pilate, thống đốc xứ Judea, đã có một giấc mơ, trong đó ông gặp một người Galilean (Jesus) và ông, Pilate, sẽ nhận tất cả những khiển trách về cái chết đầy bạo lực và buồn thảm của một người đàn ông ("Pilate's Dream"). Chúa Jesus đến đền thờ ở Giêrusalem và thấy rằng nó đã trở thành một nơi đầy tội lỗi và sự đồi bại vì nó đang được sử dụng để bán mọi thứ từ lề trái và vũ khí cho gái mại dâm và ma túy. Người tức giận và yêu cầu các thương gia và người đổi tiền rời đi ("The Temple"). Túc giận, buồn bực và mệt mỏi bởi gánh nặng của mình, Chúa Jesus đang đối đầu với những người phong hủi, què quặt, kẻ ăn xin, tất cả đều muốn được chữa lành. Mặc dù chữa lành một số người, nhưng số của họ càng tăng lên, và Người bị choáng ngợp. Không thể giải quyết được vấn đề của mọi người, Chúa Giêsu nói với đám đông hãy chữa lành cho mình và trông thấy Bà Mary Magdalene bên cạnh. Bà đã an ủi và đưa Người vào giấc ngủ ("Everything Alright (Reprise)"). Trong khi Chúa Jesus đang ngủ, Maria nhận thấy rằng bà yêu Chúa là vô điều kiện, không giống như bất kỳ ai trước đây, và nó làm bà lo sợ ("I Don't Know How to Love Him")
Xung đột, Judas tìm kiếm các thầy lễ và hứa sẽ giúp họ bắt giữ Chúa Jêsus, trong khi nói rằng ông hành động với động cơ không vì ích kỷ và chính Chúa Giêsu sẽ chấp nhận nếu ông biết những động cơ đó; ông đã đề nghị các thầy lễ không khai báo ông ta. Caiaphas đòi hỏi rằng Giuđa tiết lộ địa điểm của Chúa Giêsu để các nhà chức trách có thể bắt được Người. Để trao đổi thông tin, Judas được trả tiền như là một "lệ phí" để có thể làm xáo trộn lương tâm của mình bằng cách sử dụng như số tiền từ thiện ("Damned for All Time / Blood Money"). Judas quyết định rằng sẽ tốt hơn để giao nộp Chúa Jêsus trước khi sự phổ biến của Ngài dẫn đến cái chết của Chúa và những người theo Ngài, trong đó có Judas. Ông ta (Judas) tiết lộ rằng vào đêm Thứ Năm, Chúa Giêsu sẽ ở Garden of Gethsemane.
Màn II
Theo những gì Chúa Jêsus biết là Bữa Tiệc Ly cuối cùng, ông đổ rượu và chuyền bánh cho các tông đồ của mình ("The Last Supper"). Rất ý thức về những thử thách mà ông phải đối mặt, ông bị ray rức khi những người khác không để ý đến mình; "Đối với tất cả những gì mọi người quan tâm đến rượu này có thể là máu của ta / vì tất cả những gì mọi người quan tâm đến bánh mì này có thể là cơ thể của ta", ông nhận xét, ám chỉ đến (và dự đoán) học thuyết Cơ đốc giáo về lễ ban Thánh Thể. Ông yêu cầu họ nhớ đến ông khi họ ăn và uống; ông tiên đoán rằng Peter sẽ từ chối ông ba lần "chỉ trong vài giờ" và rằng một trong số họ sẽ phản bội ông. Judas, tin rằng Chúa Jêsus đã biết ("cắt kịch, bạn biết rất rõ"), thừa nhận ông là người duy nhất và giận dữ cáo buộc Chúa Giêsu về hành động liều lĩnh và mơ hồ. Tuyên bố rằng anh ta không hiểu các quyết định của Chúa Jêsus, ông ta bỏ đi để đưa những người lính La mã. Các tông đồ còn lại ngủ thiếp, và Chúa Giêsu lui về vườn Getsatani để cầu nguyện ("Gethesemane (I Only Want to Say)"). Ngài thừa nhận với Thiên Chúa về những nghi ngờ, sợ hãi và tức giận của mình, rằng ông đã mệt mỏi và đã làm tất cả những gì có thể. Ông hỏi một cách mạnh mẽ nếu có bất kỳ điều gì trong đó có ý nghĩa và cầu khẩn Đức Chúa Trời không để cho ông ta phải chịu đựng cái chết khủng khiếp đã được báo trước. Ông cảm thấy tĩnh mộng với nhiệm vụ của mình là Đấng Messiah, không hiểu những gì nó đã đạt được và muốn từ bỏ. Không nhận được câu trả lời, Chúa Jesus nhận ra rằng mình không thể chống lại ý muốn của Đức Chúa Trời, và phải đầu phục Chúa. Lời cầu nguyện của ông kết thúc bằng một yêu cầu Đức Chúa Trời hãy đưa ông đi ngay, "trước khi tôi đổi ý." Judas đến với binh lính La Mã và xác định Chúa Jesus bằng cách hôn anh trên má ("The Arrest"). Chúa Jesus bị bắt, và các tông đồ của ông cố gắng chiến đấu với những người lính. Chúa Jesus bảo họ để cho những người lính đưa ông ta đến Caipha. Trên đường đi, một đám đông (diễn xuất như - và đôi khi như là phóng viên ngày nay) hỏi Đức Chúa Jesus những gì ông dự định làm, nhưng Chúa Jesus từ chối trả lời. Khi Chúa Giêsu bị đưa ra xét xử trước Tòa Công chính, Caiaphas hỏi ông có phải là con của Thượng Đế hay không. Chúa Jesus trả lời: "Đó là những gì các ngươi nói, các ngươi nói rằng ta là như thế." Câu trả lời này là khẳng định theo phong tục của người Do Thái, và điều đó là đủ lý lẽ để các thầy lễ cả đã giao Chúa Jesus cho Pontius Pilate. Trong khi đó, sứ đồ của Chúa Jesus Phierơ gặp phải một ông lão, một người lính và một người giúp việc, và Phao-lô từ chối mọi người là biết Chúa Jesus ("Peter's Denial"). Ma-ri hỏi Phi-e-rơ sao ông lại phủ nhận biết Chúa Jesus, và Phie-rơ trả lời rằng ông phải làm điều đó để cứu mình. Mary thắc mắc về việc Chúa Jesus đã biết rằng Phi-e-rơ sẽ chối Ngài ba lần.
Pilate hỏi Chúa Jesus nếu ông là con của Đức Chúa Trời. Chúa Jesus trả lời cùng câu trả lời rằng Ngài đã nói với Caiaphas: "đó là những gì ngươi nói." Vì Đức Chúa Jesus đến từ Ga-li-lê, Pilate nói rằng ông không thuộc thẩm quyền của ông và gửi ông đến Vua Herod ("Pilate and Christ"). Khi Chúa Jesus bị lôi đi, dàn đồng ca (chorus) hỏi Chúa Giêsu quyền lực của Chúa đã đi đâu. Vua Herod suy đồi và lòe loẹt yêu cầu Chúa Jesus chứng minh thần tính của mình bằng cách thực hiện các phép lạ, sẽ đề nghị phóng thích ông nếu ông tuân thủ; nhưng Chúa Jesus đã bỏ qua ("King Herod's Song (Try It And See)"). Herod khẳng định rằng Chúa Jesus chỉ là một Đấng Messia giả và giận dữ đưa ông trở về Pilate. Các tông đồ và Mary Magdalene nhớ lại khi họ bắt đầu theo Chúa Jêsus và mong muốn họ có thể trở lại thời yên bình ("Could We Start Again, Please?") Judas kinh hoàng khi nhìn thấy sự đối xử khắc nghiệt với Chúa Jesus của các nhà cầm quyền. Cảm thấy tội lỗi cho điều này, và hoảng sợ rằng anh ta sẽ được xem là kẻ chịu trách nhiệm, Judas bày tỏ hối tiếc với các thầy lễ, e sợ rằng anh ta sẽ mãi mãi được nhớ đến như là một kẻ phản bội. Caiaphas và Annas nói rằng những gì ông đã làm sẽ cứu mọi người và rằng ông không nên cảm thấy hối tiếc về hành động của mình trước khi đưa ông ra khỏi đền thờ của họ. Còn lại một mình, nhận ra rằng những ký ức này có thể ám ảnh phần còn lại của cuộc đời mình, rằng Thiên Chúa đã chọn ông ta là người phản bội Chúa Jesus, và rằng ông ta đã được sử dụng như một con tốt cho "tội ác đẫm máu!" (foul bloody crime!). Ông ta bị chứng rối loạn tâm thần trong suốt thời gian Chúa hiện ra, nguyền rủa Thiên Chúa vì những cách lúng túng của ông ta, và trong nỗ lực cuối cùng để tách mình ra khỏi số phận của mình, ông ta tự sát bằng cách treo mình dưới gốc cây ("Judas's Death"). Trong việc xử Chúa Jesus, Pilate hỏi liệu có phải đóng đinh Chúa Jesus, vua của họ, và họ tuyên bố: "Chúng tôi không có vua nào ngoài Caesar!" Pilate nhớ lại giấc mơ của ông về đám đông và hành động không công bằng với Chúa Jesus. Pilate nói với đám đông rằng, trong khi Chúa Jesus phải bị bỏ tù, ông không xứng đáng chết. Pilate đòi hỏi đám đông đưa ra một lý do để lên án Chúa Jesus, và đám đông ào lên về cách Jesus như là một kẻ báng bổ và đã thách thức Rome. Sau khi tiết lộ Chúa Jesus không gì khác hơn là một con người đáng thương ("Behold the man!"), Pilate gọi những kẻ giả hình đám đông, như ông biết họ ghét luật lệ của La Mã. Ông cố gắng làm thỏa mãn sự đói khát của họ bằng cách đưa Chúa Giêsu ra đánh, có đến 39 đường roi đẫm máu ("Trial Before Pilate, (Including The Thirty-Nine Lashes)"). Pilate, rõ ràng bị xáo trộn bởi toàn bộ thử thách, cầu xin Đức Chúa Jesus hãy ráng giữ mình; nhưng Chúa Jesus nói yếu ớt rằng mọi sự đã được Đức Chúa Trời quyết định, và Pilate không thể thay đổi gì hơn. Đám đông vẫn còn la hét đòi Chúa Jesus phải bị đóng đinh, và Pilate nhớ lại trách nhiệm gìn giữ an ninh trật tự. Ông miễn cưỡng đồng ý đóng đinh Chúa Jesus để giữ cho đám đông khỏi gây bạo động. Sau đó, Pilate rửa tay về cái chết của Chúa Jesus: "Tôi rửa tay cho sự hủy hoại ông! Cái chết nếu ông muốn, ông - con rối vô tội...I wash my hands of your demolition! Die if you want to, you - innocent puppet..." Khi Chúa Jesus chuẩn bị bị đóng đinh, Ngài bị nhạo báng bởi thần của Judas. Judas hỏi tại sao Chúa Jesus lại chọn theo cách thức và thời gian mà Người đã làm, và nếu điều xảy ra với Người thực sự là một phần của kế hoạch thiêng liêng, nhưng Chúa Jesus không nói ("Superstar"). Sau khi đọc những lời cuối cùng và phó thác linh hồn mình cho Đức Chúa Trời, Chúa Jesus từ từ chết trên thập tự giá, nhiệm vụ của Người đang hoàn thành ("The Crucifixion"). Cuối cùng, các Tông Đồ và Đức Maria, than khóc cho cái chết của đấng cứu tinh đã ra đi, suy ngẫm về tác động của Người trong cuộc sống của họ ("John 19:41").
No comments:
Post a Comment