Around 800-300 BC., Greece developed one of the great civilizations in the history of the world. Sculpture became one of the most important forms of expression for the Greeks. The Greek belief that "man is the measure of all things" is nowhere more clearly shown than in Greek sculpture. The human figure was the principal subject of all Greek art. Beginning in the late 7th century B.C., sculptors in Greece constantly sought better ways to represent the human figure. The Greeks developed a standing figure of a nude male, called the Kouros or Apollo. The Kouros served to depict gods and heroes. The Kore, or standing figure of a draped female, was more graceful and was used to portray maidens and goddesses. The winged female figure, or Nike, became the personification of victory. The fact that Greek sculptors concentrated their energies on a limited number of problems may have helped bring about the rapid changes that occurred in Greek sculpture between the 7th century and the late 4th century B.C. The change from abstraction to naturalism, from simple figures to realistic ones, took place during this period. Later figures have normal proportions and stand or sit easily in perfectly balanced poses. Historians have adopted a special set of terms to suggest the main changes in the development of Greek sculpture and of Greek art in general. The early, or Archaic, phase lasted about 150 years, from 625 to 480 B.C. A short interval called Early Classical or Severe, from 480 to 450 B.C., was followed by a half century of Classical sculpture.
Late Classical indicates Greek art produced between 400 and 323 B.C., and Hellenistic art was made from 323 to 146 B.C. The most important function of Greek sculpture was to honor gods and goddesses. Statues were placed in temples or were carved as part of a temple. Greek temples were shrines created to preserve the images of the gods. The people worshiped outdoors. Greek sculpture changed with Greek civilization. Praxiteles' Hermes is slimmer and more elegant than the strong, vigorous SpearBearer, by Polykleitos. Figures by Skopas from the Mausoleum at Halicarnassus are harsher and more dramatic than the quiet, controlled figures by Phidias. Hellenistic sculptors emphasized the human figure. They reflected the great changes in their world when they treated in new ways subjects traditionally favored by earlier Greek sculptors. A new interest developed in the phases of life, from childhood to extreme old age. Sculptors described their figures in as natural and exact a way as possible. An ill old woman hobbles painfully back from the market; a little boy almost squeezes a poor goose to death. The Greeks were defeated by the Romans, but the Hellenistic style lasted for centuries. Greek sculpture survived because the Romans were greatly impressed by Greek art. From the early days of the republic, Romans imported examples of Greek art, ordered copies of famous Greek works, and commissioned Greek sculptors to do Roman subjects.
Greek sculpture took early inspiration from Egyptian and Near Eastern monumental art, and over centuries evolved into a uniquely Greek vision of the art form. Greek artists would reach a peak of artistic excellence which captured the human form in a way never before seen and which was much copied. Greek sculptors were particularly concerned with proportion, poise, and the idealised perfection of the human body, and their figures in stone and bronze have become some of the most recognisable pieces of art ever produced by any civilization. From the 8th century BCE, Archaic Greece saw a rise in the production of small solid figures in clay, ivory, and bronze. No doubt, wood too was a commonly used medium but its susceptibility to erosion has meant few examples have survived. Bronze figures, human heads and, in particular, griffins were used as attachments to bronze vessels such as cauldrons. In style, the human figures resemble those in contemporary Geometric pottery designs, having elongated limbs and a triangular torso. Animal figures were also produced in large numbers, especially the horse, and many have been found across Greece at sanctuary sites such as Olympia and Delphi, indicating their common function as votive offerings. The oldest Greek stone sculptures (of limestone) date from the mid-7th century BCE and were found at Thera. In this period, bronze free-standing figures with their own base became more common, and more ambitious subjects were attempted such as warriors, charioteers, and musicians. Marble sculpture appears from the early 6th century BCE and the first monumental, life-size statues began to be produced. These had a commemorative function, either offered at sanctuaries in symbolic service to the gods or used as grave markers.
The earliest large stone figures (kouroi - nude male youths and kore - clothed female figures) were rigid as in Egyptian monumental statues with the arms held straight at the sides, the feet are almost together and the eyes stare blankly ahead without any particular facial expression. These rather static figures slowly evolved though and with ever greater details added to hair and muscles, the figures began to come to life. Slowly, arms become slightly bent giving them muscular tension and one leg (usually the right) is placed slightly more forward, giving a sense of dynamic movement to the statue. Excellent examples of this style of figure are the kouroi of Argos, dedicated at Delphi (c. 580 BCE). Around 480 BCE, the last kouroi become ever more life-like, the weight is carried on the left leg, the right hip is lower, the buttocks and shoulders more relaxed, the head is not quite so rigid, and there is a hint of a smile. Female kore followed a similar evolution, particularly in the sculpting of their clothes which were rendered in an ever-more realistic and complex way. A more natural proportion of the figure was also established where the head became 1:7 with the body, irrespective of the actual size of the statue. By 500 BCE Greek sculptors were finally breaking away from the rigid rules of Archaic conceptual art and beginning to re-produce what they actually observed in real life.
In the Classical period, Greek sculptors would break off the shackles of convention and achieve what no-one else had ever before attempted. They created life-size and life-like sculpture which glorified the human and especially nude male form. Even more was achieved than this though. Marble turned out to be a wonderful medium for rendering what all sculptors strive for: that is to make the piece seem carved from the inside rather than chiselled from the outside. Figures become sensuous and appear frozen in action; it seems that only a second ago they were actually alive. Faces are given more expression and whole figures strike a particular mood. Clothes too become more subtle in their rendering and cling to the contours of the body in what has been described as ‘wind-blown’ or the ‘wet-look’. Quite simply, the sculptures no longer seemed to be sculptures but were figures instilled with life and verve.
To see how such realism was achieved we must return again to the beginning and examine more closely the materials and tools at the disposal of the artist and the techniques employed to transform raw materials into art. Early Greek sculpture was most often in bronze and porous limestone, but whilst bronze seems never to have gone out of fashion, the stone of choice would become marble. The best was from Naxos - close-grained and sparkling, Parian (from Paros) - with a rougher grain and more translucent, and Pentelic (near Athens) - more opaque and which turned a soft honey colour with age (due to its iron content). However, stone was chosen for its workability rather than its decoration as the majority of Greek sculpture was not polished but painted, often rather garishly for modern tastes.
Marble was quarried using bow drills and wooden wedges soaked in water to break away workable blocks. Generally, larger figures were not produced from a single piece of marble, but important additions such as arms were sculpted separately and fixed to the main body with dowels. Using iron tools, the sculptor would work the block from all directions (perhaps with an eye on a small-scale model to guide proportions), first using a pointed tool to remove more substantial pieces of marble. Next, a combination of a five-claw chisel, flat chisels of various sizes, and small hand drills were used to sculpt the fine details. The surface of the stone was then finished off with an abrasive powder (usually emery from Naxos) but rarely polished. The statue was then attached to a plinth using a lead fixture or sometimes placed on a single column (e.g. the Naxian sphinx at Delphi, c. 560 BCE). The finishing touches to statues were added using paint. Skin, hair, eyebrows, lips, and patterns on clothing were added in bright colours. Eyes were often inlaid using bone, crystal, or glass. Finally, additions in bronze might be added such as spears, swords, helmets, jewellery, and diadems, and some statues even had a small bronze disc (meniskoi) suspended over the head to prevent birds from defacing the figure.
The other favoured material in Greek sculpture was bronze. Unfortunately, this material was always in demand for re-use in later periods, whereas broken marble is not much use to anyone, and so marble sculpture has better survived for posterity. Consequently, the quantity of surviving examples of bronze sculpture (no more than twelve) is not perhaps indicative of the fact that more bronze sculpture may well have been produced than in marble and the quality of the few surviving bronzes demonstrates the excellence we have lost. Very often at archaeological sites we may see rows of bare stone plinths, silent witnesses to art’s loss. The early solid bronze sculptures made way for larger pieces with a non-bronze core which was sometimes removed to leave a hollow figure. The most common production of bronze statues used the lost-wax technique. This involved making a core almost the size of the desired figure (or body part if not creating a whole figure) which was then coated in wax and the details sculpted. The whole was then covered in clay fixed to the core at certain points using rods. The wax was then melted out and molten bronze poured into the space once occupied by the wax. When set, the clay was removed and the surface finished off by scraping, fine engraving and polishing. Sometimes copper or silver additions were used for lips, nipples and teeth. Eyes were inlaid as in marble sculpture.
Khoảng năm 800-300 TCN, Hy Lạp đã phát triển một trong những nền văn minh vĩ đại nhất trong lịch sử thế giới. Điêu khắc đã trở thành một trong những hình thức biểu hiện quan trọng nhất đối với người Hy Lạp. Hy vọng Hy Lạp rằng "con người là thước đo của tất cả mọi thứ" không thấy rõ ràng hơn trong tác phẩm điêu khắc Hy Lạp. Con người là chủ thể chính của tất cả các nghệ thuật Hy Lạp. Bắt đầu từ cuối thế kỷ VII TCC, các nhà điêu khắc ở Hy Lạp liên tục tìm cách tốt hơn để đại diện cho con người. Người Hy Lạp đã phát triển một hình tượng đứng của một người đàn ông khỏa thân, được gọi là Kouros hay Apollo. Kouros phục vụ để miêu tả các vị thần và anh hùng. Người Kore, hay một nhân vật đứng của một phụ nữ được trang trí, đã được duyên dáng hơn và được sử dụng để miêu tả các cô gái và nữ thần. Người phụ nữ có cánh, hoặc Nike, đã trở thành hiện thân của chiến thắng. Thực tế là các nhà điêu khắc Hy Lạp tập trung năng lượng của họ vào một số vấn đề giới hạn có thể đã giúp tạo ra những thay đổi nhanh chóng xảy ra trong tác phẩm điêu khắc Hy Lạp giữa thế kỷ thứ 7 và cuối thế kỷ 4 sau CN. Sự thay đổi từ trừu tượng thành chủ nghĩa tự nhiên, từ con số đơn giản đến thực tế, diễn ra trong thời kỳ này. Hình sau có tỷ lệ bình thường và đứng hoặc ngồi một cách dễ dàng trong các chế độ cân bằng hoàn hảo. Các sử gia đã thông qua một loạt các thuật ngữ đặc biệt để đề xuất những thay đổi chính trong việc phát triển tác phẩm điêu khắc Hy Lạp và nghệ thuật Hy Lạp nói chung. Giai đoạn đầu, hoặc cổ, kéo dài khoảng 150 năm, từ 625 đến 480 TC. Một khoảng thời gian ngắn được gọi là cổ điển hoặc nặng nề, từ 480 đến 450 ° C, tiếp theo là một nửa thế kỷ của tác phẩm điêu khắc Cổ điển.
Kể từ cổ điển cho thấy nghệ thuật Hy Lạp được sản xuất từ 400 đến 323 TCT, và nghệ thuật Hy Lạp được làm từ 323 đến 146 TC. Chức năng quan trọng nhất của tác phẩm điêu khắc Hy Lạp là tôn vinh các vị thần và nữ thần. Tượng được đặt trong đền thờ hoặc được chạm khắc như một phần của ngôi đền. Đền Hy Lạp là những đền thờ được tạo ra để bảo vệ hình ảnh của các vị thần. Những người thờ phượng ngoài trời. Tác phẩm điêu khắc Hy Lạp đã thay đổi với nền văn minh Hy Lạp. Hermes của Praxiteles 's mỏng hơn và thanh lịch hơn so với SpearBearer mạnh mẽ, mạnh mẽ của Polykleitos. Con số của Skopas từ Lăng mộ tại Halicarnassus là nghiêm trọng hơn và ấn tượng hơn những con số yên tĩnh, kiểm soát của Phidias. Những nhà điêu khắc Hy Lạp nhấn mạnh con người. Họ đã phản ánh những thay đổi lớn lao trong thế giới của họ khi họ đối xử theo những cách thức mới theo truyền thống mà các nhà điêu khắc Hy Lạp trước đây ưa chuộng. Một mối quan tâm mới được phát triển trong các giai đoạn của cuộc sống, từ thời thơ ấu đến tuổi già. Các nhà điêu khắc mô tả những con số của họ một cách tự nhiên và chính xác nhất có thể. Một phụ nữ già bị bệnh hobbles đau khổ trở lại từ thị trường; Một cậu bé gần như bóp ngỗng đói đến chết. Người Hy Lạp đã bị đánh bại bởi người La Mã, nhưng phong cách Hy Lạp cổ đã kéo dài hàng thế kỷ. Tác phẩm điêu khắc Hy Lạp vẫn tồn tại vì người La Mã rất ấn tượng bởi nghệ thuật Hy Lạp. Từ những ngày đầu của chế độ cộng hòa, người La mã đã nhập khẩu các ví dụ về nghệ thuật Hy Lạp, ra lệnh cho các bản sao các tác phẩm nổi tiếng của Hy Lạp, và ủy thác các nhà điêu khắc Hy Lạp làm các chủ đề La Mã.
Điêu khắc Hy Lạp đã lấy cảm hứng từ những bức tranh nghệ thuật của Ai Cập và Cận đông, và qua nhiều thế kỷ đã phát triển thành một hình ảnh độc đáo về hình thức nghệ thuật của Hy Lạp. Các nghệ sĩ Hy Lạp sẽ đạt được đỉnh cao của sự xuất sắc về nghệ thuật đã nắm bắt hình dạng con người theo một cách chưa bao giờ nhìn thấy và đã được sao chép nhiều. Các nhà điêu khắc Hy Lạp đặc biệt quan tâm đến tỷ lệ, sự cân bằng và sự hoàn hảo lý tưởng của cơ thể con người, và những hình vẽ bằng đá và đồng đã trở thành một trong những tác phẩm nghệ thuật được nhiều người biết đến nhất từ trước đến nay. Từ thế kỷ thứ 8 trước Công nguyên, Hy Lạp cổ đại đã chứng kiến sự gia tăng sản xuất những con rắn nhỏ bằng đất sét, ngà và đồng. Chắc chắn, gỗ cũng là một môi trường được sử dụng phổ biến nhưng tính dễ bị xói mòn của nó có nghĩa là vài ví dụ đã tồn tại. Con số bằng đồng, con người và, đặc biệt, griffins được sử dụng như những vật đính kèm với những chiếc tàu bằng đồng như nồi chồn. Trong phong cách, con người giống với những người trong thiết kế gốm kim loại hiện đại, có chân dài và một thân hình tam giác. Con vật cũng được sản xuất với số lượng lớn, đặc biệt là ngựa, và rất nhiều loài đã được tìm thấy ở Hy Lạp tại các địa điểm như Olympia và Delphi, cho thấy chức năng chung của chúng là cúng đường. Các tác phẩm điêu khắc bằng đá Hy Lạp lâu đời nhất (đá vôi) có từ giữa thế kỷ thứ 7 trước Công nguyên và đã được tìm thấy ở Thera. Trong giai đoạn này, những con số bằng đồng tự do với căn cứ của chính họ trở nên phổ biến hơn, và các đối tượng đầy tham vọng hơn đã được thử thách như những chiến binh, những người lính đánh thuê và những nhạc sĩ. Tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch xuất hiện từ đầu thế kỷ thứ 6 trước Công nguyên và bức tượng đầu tiên, tượng trưng cho cuộc sống, đã được bắt đầu sản xuất. Chúng có chức năng kỷ niệm, hoặc được cung cấp tại các khu bảo tồn trong dịch vụ biểu tượng cho các vị thần hoặc được sử dụng làm dấu mốc.
Những bức tượng đá sớm nhất (kouroi - những người đàn ông khỏa thân và những người đàn bà Hàn Quốc) cứng rắn như những bức tượng khổng lồ của Ai Cập với những cánh tay giữ thẳng ở hai bên, bàn chân gần như nhau và đôi mắt nhìn chằm chằm trước mặt mà không có biểu hiện trên khuôn mặt đặc biệt . Những con số này thay đổi dần từ từ và với chi tiết hơn bao giờ hết cho tóc và cơ, những con số bắt đầu đến với cuộc sống. Từ từ, cánh tay hơi cúi xuống tạo sức căng cơ và một chân (thường là bên phải) được đặt phía trước một chút, tạo cảm giác chuyển động năng động đến bức tượng. Những ví dụ xuất sắc của phong cách này là kouroi của Argos, dành riêng cho Delphi (khoảng 580 TCN). Khoảng năm 480 TCN, kouroi cuối cùng trở nên sống động hơn, trọng lượng được thực hiện ở chân trái, hông phải thấp hơn, mông và vai thoải mái hơn, đầu không quá cứng nhắc, và có dấu hiệu một nụ cười. Nữ kore đi theo một sự tiến hóa tương tự, đặc biệt là trong việc điêu khắc quần áo của họ được thực hiện theo một cách thực tế và phức tạp hơn bao giờ hết. Một tỷ lệ tự nhiên hơn của con số cũng được thiết lập, nơi đầu trở nên 1: 7 với cơ thể, bất kể kích thước thực tế của bức tượng. Vào khoảng năm 500 TCN, các nhà điêu khắc Hy Lạp cuối cùng cũng đã thoát khỏi các quy tắc khắt khe của nghệ thuật khái niệm Khái cổ và bắt đầu tái sản xuất những gì họ thực sự quan sát thấy trong cuộc sống thực.
Trong giai đoạn cổ điển, các nhà điêu khắc Hy Lạp sẽ phá vỡ các xiềng xích của công ước và đạt được những gì mà không ai khác trước đó đã cố gắng. Họ đã tạo ra những bức tranh sống động và giống như cuộc sống, làm vinh quang con người và đặc biệt là hình thể đàn ông khỏa thân. Thậm chí nhiều hơn đã đạt được điều này. Marble trở thành một phương tiện tuyệt vời để tạo ra những gì mà các nhà điêu khắc phấn đấu: đó là làm cho mảnh này có vẻ được chạm khắc từ bên trong chứ không phải là đục từ bên ngoài. Con số trở nên gợi cảm và xuất hiện trong hành động bị đóng băng; Có vẻ như chỉ một giây trước họ đã thực sự còn sống. Khuôn mặt được thể hiện nhiều hơn và toàn bộ các con số đều có một tâm trạng đặc biệt. Quần áo cũng trở nên tinh tế hơn trong việc rendering và bám vào các đường viền của cơ thể trong những gì đã được mô tả như 'thổi gió' hoặc 'cái nhìn ướt'. Rất đơn giản, các tác phẩm điêu khắc không còn là những tác phẩm điêu khắc nữa mà là những con người được nuôi dưỡng bằng cuộc sống và sự sống.
Để xem làm thế nào thực hiện được như vậy đã đạt được chúng ta phải trở lại một lần nữa để bắt đầu và kiểm tra chặt chẽ hơn các vật liệu và công cụ để xử lý của nghệ sĩ và các kỹ thuật làm việc để chuyển đổi nguyên liệu vào nghệ thuật. Tác phẩm điêu khắc Hy Lạp cổ đại thường có trong đá vôi đồng và xốp, nhưng trong khi đồng dường như không bao giờ biến mất khỏi thời trang, thì đá của sự lựa chọn sẽ trở thành đá cẩm thạch. Tốt nhất là từ Naxos - hạt mịn và lấp lánh, Parian (từ Paros) - với hạt cay hơn và mờ hơn, và Pentelic (gần Athens) - mờ hơn và biến màu mật ong mềm theo tuổi (do hàm lượng sắt của nó ). Tuy nhiên, đá đã được lựa chọn vì tính khả thi của nó chứ không phải là trang trí của nó như phần lớn các tác phẩm điêu khắc Hy Lạp đã không được đánh bóng nhưng sơn, thường thay vì garishly cho thị hiếu hiện đại.
Marble đã được khai thác bằng cách sử dụng khoan khoan và wedges gỗ ngâm trong nước để phá vỡ khối có thể làm việc. Nói chung, những con số lớn hơn không được sản xuất từ một miếng đá cẩm thạch duy nhất, nhưng các phụ trang quan trọng như cánh tay đã được chạm khắc riêng biệt và gắn cố định với thân chính bằng các thanh trượt. Sử dụng dụng cụ bằng sắt, người điêu khắc sẽ làm việc ngăn chặn từ mọi hướng (có thể với một cái nhìn về một mô hình quy mô nhỏ để hướng dẫn tỷ lệ), đầu tiên bằng cách sử dụng một công cụ chỉ để loại bỏ các mảnh đá cẩm thạch đáng kể hơn. Tiếp theo, một sự kết hợp của một đục năm-móng vuốt, đục phẳng có kích cỡ khác nhau, và nhỏ tay khoan đã được sử dụng để điêu khắc chi tiết tốt. Bề mặt của đá sau đó đã hoàn thành với một loại bột mài mòn (thường là xà phòng từ Naxos) nhưng không được đánh bóng. Bức tượng sau đó được gắn vào một chân vịt bằng cách sử dụng vật chì hoặc đôi khi được đặt trên một cột đơn (ví dụ: nhân sư Naxian ở Delphi, khoảng 560 TCN). Các kết thúc chạm vào bức tượng đã được thêm vào bằng cách sử dụng sơn. Da, tóc, lông mày, môi, và hoa văn trên quần áo được thêm vào với màu sáng. Đôi mắt thường được khảm bằng xương, tinh thể, hoặc thủy tinh. Cuối cùng, thêm vào bằng đồng có thể được thêm vào như là giáo, kiếm, mũ bảo hiểm, đồ trang sức và diadems, và một số bức tượng thậm chí còn có một chiếc đĩa bằng đồng nhỏ (meniskoi) treo lơ lửng trên đầu để ngăn không cho chim hằn học.
Vật liệu được ưa thích khác trong tác phẩm điêu khắc Hy Lạp là đồng. Thật không may, vật liệu này luôn luôn được nhu cầu sử dụng lại trong những giai đoạn sau đó, trong khi đá cẩm thạch vỡ không có ích gì với ai, và vì vậy tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch đã sống sót tốt hơn cho hậu thế. Do đó, số lượng các ví dụ còn lại của tác phẩm điêu khắc bằng đồng (không quá mười hai) không có nghĩa là có nhiều tác phẩm điêu khắc bằng đồng có thể được sản xuất tốt hơn trong đá cẩm thạch và chất lượng của một ít đồng xu còn sót lại cho thấy sự xuất sắc mà chúng ta đã mất. Rất thường ở các địa điểm khảo cổ học, chúng ta có thể thấy các dãy cột bằng đá trần, những chứng minh im lặng về sự mất mát của nghệ thuật. Các tác phẩm điêu khắc đồng bằng đồng nguyên chất đã làm cho những miếng lớn hơn bằng một lõi không phải bằng đồng, đôi khi được lấy ra để để lại hình trống. Việc sản xuất phổ biến nhất của tượng đồng sử dụng kỹ thuật sáp bị mất. Điều này liên quan đến việc tạo ra một lõi gần như kích thước của hình mong muốn (hoặc phần thân nếu không tạo ra toàn bộ hình) sau đó được phủ bằng sáp và các chi tiết điêu khắc. Toàn bộ sau đó được bao phủ trong đất sét cố định đến cốt lõi tại các điểm nhất định bằng cách sử dụng que. Sáp đã bị tan chảy ra và đồng tan chảy vào không gian một lần chiếm bởi sáp. Khi thiết lập, đất sét đã được loại bỏ và bề mặt đã hoàn thành bằng cách cạo, khắc và đánh bóng. Đôi khi đồng hoặc bạc bổ sung đã được sử dụng cho môi, núm vú và răng. Đôi mắt được khảm như trong tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch.
No comments:
Post a Comment