Wednesday, April 8, 2015

Gentle rocker : John Entwistle


John Alec Entwistle (ngày 09 tháng 10 1944 - 27 tháng 6 năm 2002) là một nhạc sĩ, ca sĩ, và nhà sản xuất phim, sản xuất âm nhạc người Anh, người được biết đến như là tay guitar bass cho ban nhạc rock Anh - The Who. Ông là thành viên duy nhất của ban nhạc được đào tạo âm nhạc chính thức. Những âm thanh mạnh mẽ của ông ảnh hưởng nhiều người chơi bass rock. Ông được giới thiệu vào Rock and Roll Hall of Fame là một thành viên của The Who vào năm 1990. Lối chơi của John Entwistle tiếp cận dòng điệu ngũ cung, và thỉnh thoảng có những âm thanhh thất thường rất nặng tiếng treble ("full treble, full volume") do cách chơi ép dây đàn. Ông được mệnh danh là "The Ox", hay là "Thunderfingers" - bởi vì những ngón tay của ông đã tạo nên các một vệt mờ trên ngăn phím dưới 4 dây đàn. Năm 2011, một cuộc thăm dò bạn đọc tạp chí Rolling Stone đã chọn ông là tay bass lớn nhất của mọi thời đại. The Biography Channel đã tuyên bố rằng John Entwistle được nhiều người xem là tay guitar bass tốt nhất từng có, và người ta thường nói rằng ông đã làm gì cho bass guitar giống như Jimi Hendrix đã làm gì cho lead guitar.
Cuộc sống ban đầu
Entwistle sinh tại Chiswick, một vùng ngoại ô của London. Ông là con một trong gia đình. Cha của ông, Herbert, chơi trumpet và mẹ, Queenie Maud (29/11/1922 - 04/3/2011), chơi piano. Cuộc hôn nhân của cha mẹ đã tan vỡ sau khi ông được sinh ra, ông chủ yếu được ông bà ở South Acton nuôi dưỡng. Chuyện ly dị không phổ biến trong những năm 1940, và điều này khiến cho Entwistle trở nên ít được giao tiếp với xã hội bên ngoài. Sự nghiệp âm nhạc của ông bắt đầu lúc 7 tuổi, khi ông học piano. Ông không tích lũy được nhiều kinh nghiệm và sau khi gia nhập Grammar School County Acton lúc 11 tuổi, ông chuyển sang chơi trumpet, sau đó chuyển sang chơi kèn horn Pháp khi tham gia ban nhạc Symphony Orchestra của Trường Middlesex. Ông đã gặp Pete Townshend vào năm thứ hai ở trường, và cả hai thành lập ban nhạc jazz truyền thống, The Confederates. Nhóm này chỉ biểu diễn một buổi cùng nhau, trước khi họ nhận định rằng rock 'n' roll là một triển vọng hấp dẫn hơn. Entwistle, nói riêng, đã gặp khó khăn khi nghe tiếng kèn của mình lúc cùng chơi với ban nhạc, và quyết định chuyển sang chơi guitar. Tuy nhiên, do ngón tay của ông hơi lớn, và cũng có phần mến mộ tiếng bass của Duane Eddy, ông đã quyết định chuyển sang chơi bass. Ông đã tạo một nhạc cụ của riêng mình ở nhà, và sớm thu hút sự chú ý của Roger Daltrey, người đã đến sống trước Entwistle 1 năm tại Acton County, nhưng đã từ bỏ công việc tại một xưỡng kim loại. Daltrey cũng có biết về tên tuổi Entwistle nên mời anh tham gia là tay bass cho ban nhạc của anh, The Detours.
Đầu sự nghiệp
Sau khi gia nhập The Detours, Entwistle đã đóng một vai trò quan trọng trong việc khuyến khích tài năng guitar vừa chớm nở Pete Townshend, và ủng hộ Townshend được nhận vào các ban nhạc. Cuối cùng, Roger Daltrey sa thải tất cả các thành viên trong nhóm của mình ngoại trừ Entwistle, Townshend và tay trống Doug Sandom, trong lúc chưa tìm thấy một tay trống có đủ tài năng để thay thế Sandom. Khi Keith Moon bước vào tham gia ban nhạc, Roger Daltrey từ bỏ vai trò guitarist của mình cho Pete Townshend để trở thành thủ lĩnh và ca sĩ chính. Ban nhạc suy nghĩ một số thay đổi về tên và cuối cùng đã quyết định lấy tên The Who khi Entwistle đã vẫn làm việc như một nhân viên thuế. Khi ban nhạc quyết định rằng Roger Daltrey tóc vàng cần nổi bật hơn những người khác, Entwistle đã nhuộm mái tóc vàng tự nhiên của mình thành màu đen, và nó vẫn như vậy cho đến đầu những năm 1980. Khoảng năm 1963, John Entwistle có chơi trong một ban nhạc được gọi là The Initials ở London trong một thời gian ngắn; ban nhạc đã tan rã khi kế hoạch cho một cuộc cư trú ở Tây Ban Nha đã trôi qua.
Năm 1967, Entwistle kết hôn với người bạn gái thời thơ ấu Alison Wise và mua một ngôi nhà lớn liền vách ở Acton, trang bị với tất cả các loại đồ tạo tác khác thường, từ bộ quần áo làm bằng giáp của con nhện tarantula. Tính lập dị và thị hiếu cho những việc kỳ lạ vẫn giữ mãi trong suốt cuộc đời của ông, và cuối cùng khi chuyển ra khỏi thành phố vào năm 1978, đến Stow-on-the-Wold ở Gloucestershire, một biệt thự 17 phòng ngủ, Quarwood, trông giống như một bảo tàng. Nó cũng có cả một trong những bộ sưu tập đàn guitar lớn nhất liên quan đến bất kỳ nhạc sĩ rock nào.
Entwistle có hai nickname trong suốt sự nghiệp như là một nhạc sĩ của mình. Ông được mệnh danh là "The Ox" vì thể trạng mạnh mẽ của mình và dường như có khả năng "Ăn, uống hoặc làm nhiều hơn phần còn lại của người khác". Sau này ông cũng được biệt danh là "Thunderfingers". Bill Wyman, một tay bass của The Rolling Stones, mô tả ông là "người tĩnh lặng nhất trong đời tư nhưng người ầm ĩ nhất trên sân khấu". Entwistle là một trong những người đầu tiên sử dụng Marshall stacks để có thể nghe mình trong tiếng ồn của cả ban nhạc, người nổi tiếng là nhảy và di chuyển trên sân khấu, với Pete Townshend và Keith Moon đã đập nhạc cụ của họ nhiều lần. (Moon thậm chí còn sử dụng vật liệu nổ trong bộ trống của mình trong một buổi biểu diễn truyền hình đáng nhớ). Townshend sau này nói rằng Entwistle bắt đầu sử dụng khuếch đại Marshall để được nghe mình qua tiếng trống nhanh nhạy bốc lữa của Keith Moon, và Townshend mình cũng đã phải sử dụng chúng chỉ để được nghe qua tiếng bass rầm rộ của Entwistle. Cả hai tiếp tục phát triển và trải nghiệm với các trang thiết bị của họ, cho đến khi họ đều sử dụng cặp stacks cho thử nghiệm một amps 200 watt mới đầu tiên, tại một thời điểm trong khi hầu hết các band đều sử dụng amps 50-100 watt với một cabinet duy nhất. Ban nhạc đã có một ảnh hưởng mạnh mẽ vào thời này qua sự lựa chọn các thiết bị đương thời, với Cream và Jimi Hendrix cả hai cũng có sự thích hợp sau này. Mặc dù họ đi tiên phong trong việc đóng góp trực tiếp vào sự phát triển của âm thanh Marshall "cổ điển" (tại thời điểm này các thiết bị của họ đang được lắp đặt / tinh chỉnh phù hợp cho các kỹ thuật cá nhân của họ), họ chỉ sử dụng thiết bị Marshall cho một vài năm thôi. Entwistle cuối cùng chuyển sang sử dụng giàn thiết bị Sound City, Pete Townshend tiếp theo sau cũng rất tốt. Townshend chỉ ra rằng Jimi Hendrix, người bạn mới của họ, đã chịu ảnh hưởng từ âm thanh vượt trội của ban nhạc. Cả Entwistle và Townshend đã bắt đầu thử nghiệm tiếng feedback từ các bộ khuếch đại vào giữa những năm 1960, và Hendrix đã không bắt đầu phá hủy các công cụ của mình cho đến khi ông chứng kiến "nghệ thuật tự động phá hoại" của The Who.
Sự nghiệp cuối
Năm 1990 Entwistle lưu diễn với The Best, một siêu nhóm có thời gian tồn tại không lâu gồm Keith Emerson, Joe Walsh, Jeff "Skunk" Baxter và Simon Phillips. Hướng tới kết thúc sự nghiệp của mình, ông đã thành lập The John Entwistle Project với người bạn lâu năm, tay trống Steve Luongo, và guitarist Mark Hitt, cả hai trước đây của nhóm Rat Race Choir. Sau này phát triển thành "The John Entwistle Band", với Godfrey Townsend thay thế Mark Hitt guitar và đảm nhận giọng chính. Năm 1996, ban nhạc thực hiện tour "Left for Dead " với Alan St. Jon chơi keyboards. Sau khi Entwistle lưu diễn cùng The Who cho Quadrophenia năm 1996-1997, John Entwistle Band bắt đầu tour "Left for Dead - the Sequel" vào cuối năm 1998, với Gordon Cotten chơi keyboards. Sau chuyến mạo hiểm thứ hai này, ban nhạc phát hành một album những điểm nổi bật từ các tour, được gọi là Left for Live. Năm 1995 Entwistle cũng đi lưu diễn và thu âm với Ringo Starr một trong những hiện thân của Ringo's All-Starr Band. Điều này cũng như với Billy Preston, Randy Bachman, và Mark Farner. Trong đoàn này, ông chơi và hát "Boris Spider" như Who showpiece, cùng với "My Wife". Sắp kết thúc sự nghiệp của mình ông đã sử dụng một Status Graphite Buzzard Bass, do ông thiết kế. Từ năm 1999 đến đầu năm 2002, ông chơi như một phần của The Who. Như là một chương trình bên cạnh, ông chơi bass trong một dự án album country-rock của bài hát gốc được gọi là The Pioneers, với Mickey Wynne chơi guitar lead, Ron Magness rhythm guitar và keyboards, Roy Michaels, ca sĩ Andre Beeka và John Delgado chơi trống. Album được phát hành vào Voiceprint Records. Một thời gian ngắn trước khi qua đời, John Entwistle đồng ý chơi một số ngày ở Mỹ với ban nhạc Grand Ole Opry của Nashville, sau tour diễn cuối cùng sắp tới của ông với The Who.
Năm 2001, ông chơi trong Alan Parsons 'Beatles tưởng nhớ chương trình A Walk Down Abbey Road. Chương trình cũng mang đặc trưng Ann Wilson of Heart, Todd Rundgren, David Pack of Ambrosia, Godfrey Townsend, Steve Luongo, và John Beck. Năm đó, ông cũng đã chơi với The Who tại The Concert for New York City. Ông cũng tham gia một lần nữa với John Entwistle Band cho một tour 8-gig. Lần này Chris Clark chơi keyboard. Vào tháng Giêng-tháng 2 năm 2002 John Entwistle chơi buổi hòa nhạc cuối cùng của ông với The Who trong một số ít các ngày ở Anh, cuối cùng vào ngày 8 tháng 2 tại Royal Albert Hall, London. Vào cuối năm 2002, một expanded 2-CD Left for Live Deluxe được phát hành, làm nổi bật các buổi biểu diễn John Entwistle Band.
Ảnh hưởng
John Entwistle xác định ảnh hưởng của mình như là một sự kết hợp của đào tạo trường lớp của mình trên kèn Horn Pháp, piano (cho thấy sức mạnh ngón tay và sự khéo léo). Nhạc sĩ ảnh hưởng đến ông bao gồm các nghệ sĩ guitar rock & roll Duane Eddy và Gene Vincent, và tay bass linh hồn của Mỹ và R & B như James Jamerson. Đổi lại, Entwistle đã có một ảnh hưởng đáng kể đến phong cách chơi và âm thanh được sử dụng bởi các thế hệ người chơi bass đã theo ông ta, bao gồm cả Geezer Butler, Steve Harris, Matt Freeman, Krist Novoselic, Cliff Burton, Ian Hill, Geddy Lee, Billy Sheehan , Victor Wooten, Tom Petersson, Sam Rivers, và Chris Squire. Entwistle tiếp tục đứng đầu 'best ever bass player' bình chọn trong tạp chí nhạc sĩ. Năm 2000, tạp chí Guitar đặt tên ông là "Bassist of the Millennium" trong cuộc bình chọn là "độc giả. JD Considine xếp Entwistle số 9 trong danh sách của ông "Top 50 Bass Players ". Ông được mệnh danh là tay bass tốt nhất thứ hai trên Creem Magazine's 1974 Reader Poll Results. Năm 2011, một cuộc thăm dò bạn đọc Rolling Stone chọn ông là tay bass số 1 của mọi thời đại.
John Alec Entwistle (9 October 1944 – 27 June 2002) was an English musician, songwriter, singer, film and music producer, who was best known as the bass guitarist for English rock band The Who. He was the only member of the band to have formal musical training. His aggressive lead sound influenced many rock bass players. He was inducted into the Rock and Roll Hall of Fame as a member of The Who in 1990. John Entwistle's instrumental approach used pentatonic lead lines, and a then-unusual treble-rich sound ("full treble, full volume") created by roundwound RotoSound steel bass strings. He was nicknamed "The Ox", as well as "Thunderfingers" – because his digits became a blur across the four-string fretboard. In 2011, a Rolling Stone reader poll selected him as the greatest bassist of all time. The Biography Channel has declared that John Entwistle is considered by many to be the best bass guitarist that ever lived, and that it is often said that he did for the bass what Jimi Hendrix did for the guitar.
Early life
Entwistle was born on 9 October 1944 in Chiswick, a suburb of London. He was an only child. His father, Herbert, played trumpet and his mother, Queenie Maud (29 November 1922 – 4 March 2011), played piano. His parents' marriage failed soon after he was born, and he was mostly raised by his grandparents in South Acton. Divorce was uncommon in the 1940s, and this contributed to Entwistle becoming reserved and socialising little. His musical career began aged 7, when he started piano lessons. He did not enjoy the experience and after joining Acton County Grammar School aged 11, switched to the trumpet, moving to French horn when he joined the Middlesex School's Symphony Orchestra. He met Pete Townshend in the second year of school, and the two formed a trad jazz band, The Confederates. The group only played one gig together, before they decided that rock 'n' roll was a more attractive prospect. Entwistle, in particular, was having difficulty hearing his trumpet with bands, and decided to switch to playing guitar. However, due to his large fingers, and also his fondness for the low guitar tones of Duane Eddy, he decided to take up the bass. He made his own instrument at home, and soon attracted the attention of Roger Daltrey, who had been the year above Entwistle at Acton County, but had since left to work in sheet metal. Daltrey was aware of Entwistle's reputation and asked him to join as bassist for his band, The Detours.
Early career
After joining the Detours, Entwistle played a major role in encouraging Pete Townshend's budding talent on the guitar, and insisting that Townshend be admitted into the band as well. Eventually, Roger Daltrey fired all the members of his band with the exception of Entwistle, Townshend and the drummer, Doug Sandom, although in Sandom's case it was only because he had not yet found a drummer with sufficient talent to replace him. Upon the entry of Keith Moon to the band, Roger Daltrey relinquished the role of guitarist to Pete Townshend, instead becoming frontman and lead singer. The band considered several changes of name and finally settling on the name The Who while Entwistle was still working as a tax clerk. When the band decided that the blond Roger Daltrey needed to stand out more from the others, Entwistle dyed his naturally golden hair black, and it remained so until the early 1980s. Around 1963, John Entwistle played in a London band called The Initials for a short while; the band split when a planned resident engagement in Spain fell through.
In 1967, Entwistle married his childhood sweetheart Alison Wise and bought a large semi-detached home in Acton, filling it with all sorts of extraordinary artefacts, ranging from suits of armour to a tarantula spider. His eccentricity and taste for the bizarre was to remain with him throughout his life, and when he finally moved out of the city in 1978, to Stow-on-the-Wold in Gloucestershire, his 17-bedroom mansion, Quarwood, resembled a museum. It also housed one of the largest guitar collections belonging to any rock musician.


Entwistle picked up two nicknames during his career as a musician. He was nicknamed "The Ox" because of his strong constitution and seeming ability to "Eat, drink or do more than the rest of them." He was also later nicknamed "Thunderfingers". Bill Wyman, bassist for the Rolling Stones, described him as "the quietest man in private but the loudest man on stage". Entwistle was one of the first to make use of Marshall stacks in an attempt to hear himself over the noise of his bandmates, who famously leapt and moved about on the stage, with Pete Townshend and Keith Moon smashing their instruments on numerous occasions. (Moon even employed explosives in his drum kit during one memorable television performance.) Townshend later remarked that Entwistle started using Marshall amplification to hear himself over drummer Keith Moon's rapid-fire drumming style, and Townshend himself also had to use them just to be heard over Entwistle. They both continued expanding and experimenting with their rigs, until they were both using twin stacks with new experimental prototype 200 watt amps, at a time when most bands used 50 - 100 watt amplifiers with single cabinets. The band had a strong influence at the time on their contemporaries' choice of equipment, with Cream and the Jimi Hendrix Experience both following suit. Although they pioneered and directly contributed to the development of the "classic" Marshall sound (at this point their equipment was being built/tweaked to their personal specifications), they would only use Marshall equipment for a couple of years. Entwistle eventually switched to using a Sound City rig, with Pete Townshend following suit later as well. Townshend points out that Jimi Hendrix, their new label mate, was influenced beyond just the band's volume. Both Entwistle and Townshend had begun experimenting with feedback from the amplifiers in the mid-1960s, and Hendrix did not begin destroying his instruments until after he had witnessed The Who's "auto-destructive art".


Late career
In 1990 Entwistle toured with The Best, a short-lived supergroup which included Keith Emerson, Joe Walsh, Jeff "Skunk" Baxter and Simon Phillips. Towards the end of his career, he formed The John Entwistle Project with longtime friend, drummer Steve Luongo, and guitarist Mark Hitt, both formerly of Rat Race Choir. This evolved into "The John Entwistle Band", with Godfrey Townsend replacing Mark Hitt on guitar and taking over lead vocals. In 1996, the band went on the "Left for Dead" tour with Alan St. Jon joining on keyboards. After Entwistle toured with The Who for Quadrophenia in 1996–97, the John Entwistle Band set off on the "Left for Dead – the Sequel" tour in late 1998, now with Gordon Cotten on keyboards. After this second venture, the band released an album of highlights from the tour, called Left for Live. In 1995 Entwistle also toured and recorded with Ringo Starr in one of the incarnations of Ringo's All-Starr Band. This one also featured Billy Preston, Randy Bachman, and Mark Farner. In this ensemble, he played and sang "Boris the Spider" as his Who showpiece, along with "My Wife". Toward the end of his career he used a Status Graphite Buzzard Bass, which he designed. From 1999 to early 2002, he played as part of The Who. As a side project, he played bass in a country-rock album project of original songs called The Pioneers, with Mickey Wynne on lead guitar, Ron Magness on rhythm guitar and keyboards, Roy Michaels, Andre Beeka on vocals and John Delgado playing drums. The album was released on Voiceprint Records. Shortly before his death, John Entwistle had agreed to play some US dates with the band including Nashville's Grand Ole Opry, following his final upcoming tour with The Who.
In 2001 he played in Alan Parsons' Beatles tribute show A Walk Down Abbey Road. The show also featured Ann Wilson of Heart, Todd Rundgren, David Pack of Ambrosia, Godfrey Townsend, Steve Luongo, and John Beck. That year he also played with The Who at The Concert for New York City. He also joined forces again with The John Entwistle Band for an 8-gig tour. This time Chris Clark played keyboards. In January–February 2002 John Entwistle played his last concerts with The Who in a handful of dates in England, the last being on 8 February at London's Royal Albert Hall. In late 2002, an expanded 2-CD Left for Live Deluxe was released, highlighting the John Entwistle Band performances.


Influence
John Entwistle identified his influences as a combination of his school training on French horn, trumpet, and piano (giving his fingers strength and dexterity). Musicians who influenced him included rock & roll guitarists Duane Eddy and Gene Vincent, and American soul and R&B bassists such as James Jamerson. In turn, Entwistle has been a considerable influence on the playing styles and sounds used by generations of bass players that have followed him, including Geezer Butler, Steve Harris, Matt Freeman, Krist Novoselic, Cliff Burton, Ian Hill, Geddy Lee, Billy Sheehan, Victor Wooten, Tom Petersson, Sam Rivers, and Chris Squire. Entwistle continues to top 'best ever bass player' polls in musicians magazines. In 2000, Guitar magazine named him "Bassist of the Millennium" in a readers' poll. J. D. Considine ranked Entwistle No. 9 on his list of "Top 50 Bass Players". He was named the second best bassist on Creem Magazine's 1974 Reader Poll Results. In 2011, a Rolling Stone reader poll selected him as the No.1 bassist of all time.



No comments: