Alexandre Dumas, born Dumas Davy de la Pailleterie; 24 July 1802 - 5 December 1870), also known as Alexandre Dumas, père ("father"), was a French writer. His works have been translated into nearly 100 languages, and he is one of the most widely read French authors. Many of his historical novels of high adventure were originally published as serials, including The Count of Monte Cristo, The Three Musketeers, Twenty Years After, and The Vicomte de Bragelonne : Ten Years Later. His novels have been adapted since the early twentieth century for nearly 200 films. Dumas' last novel, The Knight of Sainte-Hermine, unfinished at his death, was completed by a scholar and published in 2005, becoming a best seller. It was published in English in 2008 as The Last Cavalier.
Prolific in several genres, Dumas began his career by writing plays, which were successfully produced from the first. He also wrote numerous magazine articles and travel books; his published works totalled 100,000 pages. In the 1840s, Dumas founded the Théâtre Historique in Paris.
His father, General Thomas-Alexandre Davy de la Pailleterie, was born in the French colony of Saint-Domingue (present-day Haiti) to a French nobleman and an enslaved African woman. At age 14 Thomas-Alexandre was taken by his father to France, where he was educated in a military academy and entered the military for what became an illustrious career.
Dumas' father's aristocratic rank helped young Alexandre acquire work with Louis-Philippe, Duke of Orléans. He later began working as a writer, finding early success. Decades later, in the election of Louis-Napoléon Bonaparte in 1851, Dumas fell from favour and left France for Belgium, where he stayed for several years. Upon leaving Belgium, Dumas moved to Russia for a few years before going to Italy. In 1861, he founded and published the newspaper L'Indipendente, which supported the Italian unification effort. In 1864, he returned to Paris.
Though married, in the tradition of Frenchmen of higher social class, Dumas had numerous affairs (allegedly as many as forty). In his lifetime, he was known to have at least four illegitimate or "natural" children; although twentieth-century scholars found that Dumas fathered another three "natural" children. He acknowledged and assisted his son, Alexandre Dumas, to become a successful novelist and playwright. They are known as Alexandre Dumas père (father) and Alexandre Dumas fils (son). Among his affairs, in 1866, Dumas had one with Adah Isaacs Menken, an American actress then less than half his age and at the height of her career.
The English playwright Watts Phillips, who knew Dumas in his later life, described him as "the most generous, large-hearted being in the world. He also was the most delightfully amusing and egotistical creature on the face of the earth. His tongue was like a windmill – once set in motion, you never knew when he would stop, especially if the theme was himself."
Early life
General Thomas-Alexandre Dumas, father of Alexandre Dumas. |
Dumas Davy de la Pailleterie (later known as Alexandre Dumas) was born in 1802 in Villers-Cotterêts in the department of Aisne, in Picardy, France. He had two older sisters, Marie-Alexandrine (born 1794) and Louise-Alexandrine (born 1796, died 1797). Their parents were Marie-Louise Élisabeth Labouret, the daughter of an innkeeper, and Thomas-Alexandre Dumas.
Thomas-Alexandre had been born in the French colony of Saint-Domingue (now Haiti), the mixed-race, natural son of the marquis Alexandre Antoine Davy de la Pailleterie, a French nobleman and général commissaire in the artillery of the colony, and Marie-Cessette Dumas, a slave of Afro-Caribbean ancestry. At the time of Thomas-Alexandre's birth, his father was impoverished. It is not known whether his mother was born in Saint-Domingue or in Africa, nor is it known from which African people her ancestors came.
Brought as a boy to France by his father and legally freed there, Thomas-Alexandre Dumas Davy was educated in a military school and joined the army as a young man. As an adult, Thomas-Alexandre used his mother's name, Dumas, as his surname after a break with his father. Dumas was promoted to general by the age of 31, the first soldier of Afro-Antilles origin to reach that rank in the French army. He served with distinction in the French Revolutionary Wars. He became general-in-chief of the Army of the Pyrenees, the first man of colour to reach that rank. Although a general under Bonaparte in the Italian and Egyptian campaigns, Dumas had fallen out of favour by 1800 and requested leave to return to France. On his return, his ship had to put in at Taranto in the Kingdom of Naples, where he and others were held as prisoners of war.
Thomas-Alexandre died of cancer in 1806 when Alexandre was four. His widowed mother Marie-Louise could not provide her son with much of an education, but Dumas read everything he could and taught himself Spanish. Although poor, the family had their father's distinguished reputation and aristocratic rank to aid the children's advancement. In 1822, after the restoration of the monarchy, the 20-year-old Alexandre Dumas moved to Paris. He acquired a position at the Palais Royal in the office of Louis-Philippe, Duke of Orléans.
Career
Alexandre Dumas, engraving by Antoine Maurin. |
While working for Louis-Philippe, Dumas began writing articles for magazines and plays for the theatre. As an adult, he used his slave grandmother's surname of Dumas, as his father had done as an adult. His first play, Henry III and His Courts, produced in 1829 when he was 27 years old, met with acclaim. The next year, his second play, Christine, was equally popular. These successes gave him sufficient income to write full-time.
In 1830, Dumas participated in the Revolution that ousted Charles X and replaced him with Dumas' former employer, the Duke of Orléans, who ruled as Louis-Philippe, the Citizen King. Until the mid-1830s, life in France remained unsettled, with sporadic riots by disgruntled Republicans and impoverished urban workers seeking change. As life slowly returned to normal, the nation began to industrialise. An improving economy combined with the end of press censorship made the times rewarding for Alexandre Dumas' literary skills.
After writing additional successful plays, Dumas switched to writing novels. Although attracted to an extravagant lifestyle and always spending more than he earned, Dumas proved to be an astute marketer. As newspapers were publishing many serial novels, in 1838, Dumas rewrote one of his plays as his first serial novel, Le Capitaine Paul. He founded a production studio, staffed with writers who turned out hundreds of stories, all subject to his personal direction, editing, and additions.
Alexandre Dumas by Achille Devéria (1829) |
From 1839 to 1841, Dumas, with the assistance of several friends, compiled Celebrated Crimes, an eight-volume collection of essays on famous criminals and crimes from European history. He featured Beatrice Cenci, Martin Guerre, Cesare and Lucrezia Borgia, as well as more recent events and criminals, including the cases of the alleged murderers Karl Ludwig Sand and Antoine François Desrues, who were executed.
Dumas collaborated with Augustin Grisier, his fencing master, in his 1840 novel, The Fencing Master. The story is written as Grisier's account of how he came to witness the events of the Decembrist revolt in Russia. The novel was eventually banned in Russia by Czar Nicholas I, and Dumas was prohibited from visiting the country until after the Czar's death. Dumas refers to Grisier with great respect in The Count of Monte Cristo, The Corsican Brothers, and in his memoirs.
Dumas depended on numerous assistants and collaborators, of whom Auguste Maquet was the best known. It was not until the late twentieth century that his role was fully understood. Maquet is known to have outlined the plot of The Count of Monte Cristo and made substantial contributions to The Three Musketeers and its sequels, as well as to several of Dumas' other novels. Their method of working together was for Maquet to propose plots and write drafts, while Dumas added the details, dialogues, and the final chapters. Dumas wrote the short novel Georges (1843), which uses ideas and plots later repeated in The Count of Monte Cristo. Maquet took Dumas to court to try to get authorial recognition and a higher rate of payment for his work. He was successful in getting more money, but not a by-line.
Château de Monte-Cristo |
Dumas' novels were so popular that they were soon translated into English and other languages. His writing earned him a great deal of money, but he was frequently insolvent, as he spent lavishly on women and sumptuous living. (Scholars have found that he had a total of 40 mistresses. In 1846, he had built a country house outside Paris at Le Port-Marly, the large Château de Monte-Cristo, with an additional building for his writing studio. It was often filled with strangers and acquaintances who stayed for lengthy visits and took advantage of his generosity. Two years later, faced with financial difficulties, he sold the entire property.
Dumas wrote in a wide variety of genres and published a total of 100,000 pages in his lifetime. He also made use of his experience, writing travel books after taking journeys, including those motivated by reasons other than pleasure. After King Louis-Philippe was ousted in a revolt, Louis-Napoléon Bonaparte was elected president. As Bonaparte disapproved of the author, Dumas fled in 1851 to Brussels, Belgium, which was also an effort to escape his creditors. About 1859, he moved to Russia, where French was the second language of the elite and his writings were enormously popular. Dumas spent two years in Russia before leaving to seek different adventures. He published travel books about Russia.
In March 1861, the kingdom of Italy was proclaimed, with Victor Emmanuel II as its king. Dumas travelled there and for the next three years participated in the movement for Italian unification. He founded and led a newspaper, Indipendente. Returning to Paris in 1864, he published travel books about Italy.
Despite Dumas' aristocratic background and personal success, he had to deal with discrimination related to his mixed-race ancestry. In 1843, he wrote a short novel, Georges, that addressed some of the issues of race and the effects of colonialism. His response to a man who insulted him about his African ancestry has become famous. Dumas said:
My father was a mulatto, my grandfather was a Negro, and my great-grandfather a monkey. You see, Sir, my family starts where yours ends.
Personal life
On 1 February 1840, Dumas married actress Ida Ferrier (born Marguerite-Joséphine Ferrand) (1811-1859).[16] He had numerous liaisons with other women and was known to have fathered at least four children by them:
Alexandre Dumas, fils (1824-1895), son of Marie-Laure-Catherine Labay (1794-1868), a dressmaker. He became a successful novelist and playwright.
Marie-Alexandrine Dumas (5 March 1831-1878), the daughter of Belle Krelsamer (1803-1875).
Micaëlla-Clélie-Josepha-Élisabeth Cordier (born 1860), the daughter of Emélie Cordier.
Henry Bauer, the son of a woman whose surname was Bauer.
About 1866, Dumas had an affair with Adah Isaacs Menken, a well-known American actress. She had performed her sensational role in Mazeppa in London. In Paris, she had a sold-out run of Les Pirates de la Savanne and was at the peak of her success.
These women were among Dumas' nearly 40 mistresses found by scholar Claude Schopp, in addition to three natural children. Schopp has been researching Dumas for decades, primarily his writings.
Death and legacy
Dumas later in his career |
At his death in December 1870, Dumas was buried at his birthplace of Villers-Cotterêts in the department of Aisne. His death was overshadowed by the Franco-Prussian War. Changing literary fashions decreased his popularity. In the late twentieth century, scholars such as Reginald Hamel and Claude Schopp have caused a critical reappraisal and new appreciation of his art, as well as finding lost works.
In 1970, the Alexandre Dumas Paris Métro station was named in his honour. His country home outside Paris, the Château de Monte-Cristo, has been restored and is open to the public as a museum.
Researchers have continued to find Dumas works in archives, including the five-act play, The Gold Thieves, found in 2002 by the scholar Réginald Hamel (fr) in the Bibliothèque Nationale de France. It was published in France in 2004 by Honoré-Champion.
Frank Wild Reed (1874-1953), the older brother of Dunedin publisher A. H. Reed, was a busy Whangarei pharmacist who never visited France, yet he amassed the greatest collection of books and manuscripts relating to Dumas outside France. It contains about 3350 volumes, including some 2000 sheets in Dumas' handwriting and dozens of French, Belgian and English first editions. This collection was donated to Auckland Libraries after his death. Reed wrote the most comprehensive bibliography of Dumas.
In 2002, for the bicentennial of Dumas' birth, French President Jacques Chirac had a ceremony honouring the author by having his ashes re-interred at the mausoleum of the Panthéon of Paris, where many French luminaries were buried. The proceedings were televised: the new coffin was draped in a blue velvet cloth and carried on a caisson flanked by four mounted Republican Guards costumed as the four Musketeers. It was transported through Paris to the Panthéon. In his speech, President Chirac said :
"With you, we were D'Artagnan, Monte Cristo, or Balsamo, riding along the roads of France, touring battlefields, visiting palaces and castles-with you, we dream."
Chirac acknowledged the racism that had existed in France and said that the re-interment in the Pantheon had been a way of correcting that wrong, as Alexandre Dumas was enshrined alongside fellow great authors Victor Hugo and Émile Zola. Chirac noted that although France has produced many great writers, none has been so widely read as Dumas. His novels have been translated into nearly 100 languages. In addition, they have inspired more than 200 motion pictures.
Tomb of Alexandre Dumas at the Panthéon in Paris |
In June 2005, Dumas' last novel, The Knight of Sainte-Hermine, was published in France featuring the Battle of Trafalgar. Dumas described a fictional character killing Lord Nelson (Nelson was shot and killed by an unknown sniper). Writing and publishing the novel serially in 1869, Dumas had nearly finished it before his death. It was the third part of the Sainte-Hermine trilogy.
Claude Schopp, a Dumas scholar, noticed a letter in an archive in 1990 that led him to discover the unfinished work. It took him years to research it, edit the completed portions, and decide how to treat the unfinished part. Schopp finally wrote the final two-and-a-half chapters, based on the author's notes, to complete the story. Published by Éditions Phébus, it sold 60,000 copies, making it a best seller. Translated into English, it was released in 2006 as The Last Cavalier, and has been translated into other languages.
Schopp has since found additional material related to the Saints-Hermine saga. Schopp combined them to publish the sequel Le Salut de l'Empire in 2008.
Alexandre Dumas (24 tháng 7 năm 1802 - 5 tháng 12 năm 1870) hay Alexandre Dumas cha để phân biệt với con trai ông, là một đại văn hào nổi tiếng người Pháp. Những tác phẩm tiểu thuyết nổi tiếng của ông như là Ba chàng lính ngự lâm, Bá tước Monte Cristo giành được sự hâm mộ của độc giả khắp thế giới từ hơn một thế kỷ nay.
Dumas Davy de la Pailleterie (sau này là Alexandre Dumas) sinh năm 1802 tại Villers-Cotterêts trong khu Aisne, ở Picardy, Pháp. Ông có hai chị gái là Marie-Alexandrine (sinh năm 1794) và Louise-Alexandrine (sinh 1796, mất 1797). Cha mẹ ông là bà Marie-Louise Élisabeth Labouret, con gái của một chủ nhà trọ và ông Thomas-Alexandre Dumas.
Ông Thomas-Alexandre được sinh ra tại thuộc địa Saint-Domingue của Pháp (nay là Haiti), là con lai ngoài giá thú của hầu tước Alexandre Antoine Davy de la Pailleterie, một quý tộc Pháp, Cao ủy Trưởng về pháo binh trong khu thuộc địa với Marie-Cessette Dumas, nữ nô lệ da đen có nguồn gốc từ Afro-Caribbean. Không ai biết rõ bà được sinh ra tại Saint-Domingue hay ở châu Phi (dù thực tế bà đã có một tên họ bằng tiếng Pháp nên có lẽ bà là người thiểu số Creole) và cũng không biết rằng cội nguồn của bà là ở đâu
Được cha đem về Pháp và cậu bé Thomas đã sống tự do một cách hợp pháp tại đây, Thomas-Alexandre Dumas Davy theo học một trường quân đội và gia nhập quân ngũ khi còn thiếu niên. Khi trưởng thành, Thomas-Alexandre lấy tên của mẹ là Dumas làm họ sau khi cắt đứt quan hệ với cha. Dumas được thăng cấp tướng năm 31 tuổi, người lính đầu tiên có gốc gác Afro-Antilles đạt được cấp bậc này trong hàng ngũ quân đội Pháp. Ông đã tham gia trong Chiến tranh Cách mạng Pháp . Ông trở thành Tổng chỉ huy trưởng trong Quân đội Pyrenees, người đàn ông da màu đầu tiên đạt được cấp bậc đó. Dù là một vị tướng dưới trướng của Napoleon Bonaparte trong các chiến dịch ở Ý và Ai Cập nhưng Thomas Dumas không còn được tín nhiệm vào năm 1800 nên đã yêu cầu nghỉ phép để quay về Pháp. Trên đường về, tàu của ông phải dừng lại ở Taranto thuộc Vương quốc Napoli, tại đây ông và những người khác bị giữ làm tù binh. Trong hai năm bị giam giữ, sức khỏe ông đã bị yếu đi. Tại thời điểm Alexandre Dumas được sinh ra, cha ông bị suy kiệt nặng nề.
Ông Thomas qua đời vì ung thu năm 1806 khi Alexandre lên 4. Người mẹ góa phụ Marie-Louise không đủ sức lo cho việc học hành của con trai nhưng Dumas tập đọc mọi thứ trong khả năng và còn tự học tiếng Tây Ban Nha. Những câu truyện kể của mẹ về lòng dũng cảm của người cha trong các trận đánh đã truyền cảm hứng cho trí tưởng tượng sinh động của cậu bé. Mặc dù trở nên nghèo túng, gia đình vẫn có danh tiếng lỗi lạc của người cha để lại và thứ hạng quý tộc để trợ giúp con cái thăng quan tiến chức. Năm 1822, sau khi triều Bourbon phục hoàng, Alexandre Dumas 20 tuổi chuyển đến Paris. Ông đã có được một vị trí trong văn phòng thuộc Cung điện Hoàng gia của Louis-Philippe, Duke of Orléans.
Ông lớn lên với sự chăm sóc và giáo dục của mẹ Dumas học hành chểnh mảng, khi học xong ông làm thư ký cho một phòng công chứng, và bắt đầu viết những vở kịch đầu tiên cùng với một người bạn, Tử tước Adolphe Ribbing de Leuven. Nhưng những tác phẩm đầu tay đó thất bại.
Năm 1823, nhờ viết chữ đẹp, ông được tới làm việc cho Công tước Orléans với công việc giao gửi hàng ở Paris. Dumas tiếp tục viết kịch và cuối cùng cũng tìm được thành công với vở diễn Henri III và triều đình tại nhà hát Comédie-Française, công diễn lần đầu ngày 10 tháng 2 năm 1829. Sự nghiệp văn chương của ông tiếp tục thành công, đặc biệt trong hai thể loại ông ưa thích: kịch và tiểu thuyết lịch sử.
Alexandre Dumas là một nhà văn có sức sáng tác mạnh mẽ. Ông để lại khoảng 250 tác phẩm, gồm 100 là tiểu thuyết, số còn lại là 91 vở kịch, rồi bút ký, phóng sự, hồi ký. Dumas có cả một đội ngũ cộng sự, đặc biệt là Auguste Maquet, người góp phần vào nhiều thành công của Dumas. Trong những tiểu thuyết của ông, nổi tiếng hơn cả là Ba chàng lính ngự lâm, còn được dịch Ba chàng ngự lâm pháo thủ (Trois Mousquetaires) và Bá tước Monte Cristo (Le Comte de Monte-Cristo) năm 1844.
Đương thời, Dumas bị chê trách là người ham ăn, ham chơi. Ông thường xuyên thết đãi thịnh soạn bạn bè, người thân, công chúng hâm mộ, với những bữa tiệc sang trọng khiến ngay cả Paris cũng loá mắt, trầm trồ. Ông còn để lại một công trình đặc biệt, cuốn Đại từ điển ăn uống, mà ông muốn được hậu thế coi là đỉnh cao sự nghiệp văn chương của mình. Trong đời mình Dumas kiếm được 18 triệu franc vàng, song ông luôn luôn nợ nần, nhiều lần trốn nợ, thậm chí ra nước ngoài, những năm cuối đời, phải đến tá túc ở nhà con.
Dumas nức tiếng là người thay nhân tình như thay áo. Quả thật, ông cưới vợ chỉ một lần, gia đình này tan vỡ rất nhanh. Ông dan díu với 25 người đàn bà, có nhiều con hoang, mỗi con của một mẹ. Chỉ ba con được công khai, trong đó con trai, cũng tên Alexandre Dumas, thường được gọi Alexandre Dumas con, trở nên một nhà văn lừng danh. Con gái thứ hai thì cuộc đời lỡ làng, con gái út - mà mẹ cô trẻ hơn Dumas đến gần 40 tuổi - thì chết cô đơn năm 1936 ở một làng quê trong nghèo khổ và không được ai biết đến là con gái cưng của một trong những vĩ nhân của nước Pháp. Mãi gần đây, người ta mới vỡ lẽ rằng Dumas đến với nhiều phụ nữ là do thương họ. Ông đồng thời chu cấp tiền nong đầy đủ cho vài người.
Dumas là người hết sức quý trọng tình bạn. Trừ Balzac và Musset, các nhà văn cùng thời đều chơi với ông, thân nhất là Victor Hugo, người đã đánh giá chính xác vai trò của ông ngay khi ông qua đời. Hugo viết: "Trong thế kỷ này, không ai được dân chúng yêu mến sâu rộng và thắm thiết bằng Alexandre Dumas. Các thành công của ông đều tầm cỡ hơn thành công nói chung nhiều. Đó là những đại thắng lợi. Đó là những ngọn đèn pha". Ông cũng là người đại lượng, năm 1831, do ghen tức với thành công của vở Antony của ông, Hugo cho người viết báo chê bai. Hai người giận nhau. Song năm 1834, ông chủ động giảng hoà.
Để hoàn toàn chủ động trong hoạt động sân khấu, ông bỏ ra một món tiền lớn để xây dựng Nhà hát kịch lịch sử của riêng ông. Khán giả rất nồng nhiệt, song không bù đắp nổi chi phí bỏ ra, nên cuối cùng nhà hát đóng cửa. Từ năm 1848, ông đã ra tờ báo đầu tiên. Sau đó, ông còn ra nhiều tờ báo nữa. Nhưng do quản lý kém, bị kiểm duyệt gây khó dễ, các tờ báo ấy tồn tại không bền, và ngốn của ông rất nhiều công sức và tiền bạc.
Ông cũng hai lần ứng cử vào Nghị viện đều thất bại, ứng cử vào Hội quốc ước thì chỉ được 261 phiếu, trong khi các đối thủ được 220.000, rồi phải sang Bỉ lưu vong năm 1851, sau cuộc đảo chính của Napoléon III.
Ông mất năm 1870 ở Puys, vùng Dieppe. Thi hài của ông được chuyển về Điện Panthéon năm 2002, bất chấp ý nguyện cuối đời của ông: "trở về bóng đêm của tương lai cùng nơi tôi ra đời" (rentrer dans la nuit de l'avenir au même endroit que je suis sorti de la vie du passé), "nơi một nghĩa địa đẹp (Villers-Cotterêts) trong mùi hoa của rào quanh..." (dans ce charmant cimetière qui a bien plus l'air d'un enclos de fleurs où faire jouer les enfants que d'un champ funèbre à faire coucher les cadavres)
No comments:
Post a Comment