Thursday, May 19, 2022

Painting timeline


Many factors have influenced the history of painting. Geography, religion, national characteristics, historic events, the development of new materials-all help to shape the artist's vision. Throughout history, painting has mirrored the changing world and our ideas about it. In turn, artists have provided some of the best records of the development of civilization, sometimes revealing more than the written word.


Prehistoric Painting
Cave dwellers were the earliest artists. Colored drawings of animals, dating from about 30,000 to 10,000 B.C., have been found on the walls of caves in southern France and in Spain. Many of these drawings are amazingly well preserved because the caves were sealed up for many centuries. Early people drew the wild animals that they saw all around them. Very crude human figures, drawn in lifelike positions, have been found in Africa and eastern Spain. The cave artists filled the cave walls with drawings in rich, bright colors. Some of the most beautiful paintings are in the Cave of Altamira, in Spain. One detail shows a wounded bison, no longer able to stand-probably the victim of a hunter. It is painted in reddish brown and outlined simply but skillfully in black. The pigments used by cave painters were earth ochers (iron oxides varying in color from light yellow to deep orange) and manganese (a metallic element). These were crushed into a fine powder, mixed with grease (perhaps animal fat), and put on with some sort of brush. Sometimes the pigments were used in sticks, like crayons. The grease mixed with the powdered pigments made the paint fluid and the pigment particles stick together. The cave dwellers must have made brushes out of animal hairs or plants, and sharp tools out of flint for drawing and scratching lines. As far back as 30,000 years ago, people had invented the basic tools and materials for painting. Techniques and materials were refined and improved in the centuries following. But the discoveries of the cave dweller remain basic to painting.

 

Egyptian and Mesopotamian Painting (3400-332 B.C.)
One of the first civilizations was developed in Egypt. From the written records and the art left by the Egyptians, much about their way of living is known. They believed that the body must be preserved so that the soul may live on after death. The great pyramids were elaborate tombs for rich and powerful Egyptian rulers. Much Egyptian art was created for the pyramids and tombs of kings and other important people. To make absolutely sure that the soul would continue to exist, artists made images of the dead person in stone. They also recorded scenes from the person's life in wall paintings in the burial chambers. Egyptian techniques of painting remained the same for centuries. In one method watercolor paint was put on mud-plaster or limestone walls. In another process outlines were cut into stone walls, and the designs were painted with watercolor washes. A material called gum arabic probably was used to make the paint stick to a surface. Fortunately, the dry climate of the region and the sealed tombs have prevented some of these watercolor paintings from being destroyed by dampness. A number of hunting scenes from the walls of tombs in Thebes of about 1450 B.C. are well preserved. They show hunters stalking birds or spearing fish of many varieties. These varieties can still be identified today because they were so accurately and carefully painted.


The Aegean Civilization (3000-1100 B.C.)
The third great early culture was the Aegean civilization, on the islands off the shores of Greece and in the peninsula of Asia Minor. The Aegeans lived around the same time as the ancient Egyptians and the Mesopotamians. In 1900 archeologists began to excavate the palace of King Minos at Knossos on the island of Crete. The excavations turned up works of art painted around 1500 B.C. in an unusually free and graceful style for that time. Evidently the Cretans were a lighthearted, nature-loving people. Among their favorite themes in art were sea life, animals, flowers, athletic games, and processionals. At Knossos and other Aegean palaces, paintings were made on wet plaster walls with paints made of mineral substances, sand, and earth ochers. The paint soaked into the wet plaster and became a permanent part of the wall. This kind of painting was later called fresco, an Italian word meaning "fresh" or "new." The Cretans liked bright yellow, red, blue, and green.

Greek and Roman Classical Painting (1100 B.C.-A.D. 400)
The ancient Greeks decorated their temples and palaces with mural (wall) paintings. We can tell from ancient literary sources and from Roman copies of Greek art that the Greeks painted small pictures and made mosaics. The names of the Greek master painters and something of their lives and works are also known, although very little Greek painting has survived the effects of time and wars. The Greeks did not paint much in tombs, so their works were not protected. Painted vases are about all that remains of Greek painting. Pottery making was a large industry in Greece, especially in Athens. Containers were in great demand for exports, such as oil and honey, and for household purposes. The earliest style of vase painting was known as the geometric style (1100-700 B.C.). Vases were decorated with bands of geometric shapes and human figures in a brown glaze on light-colored clay. By the 6th century, vase painters were using the black-figured style, in which human figures were painted in black on the natural red clay. The details were cut into the clay with a sharp instrument. This allowed the red beneath to show through. The red-figured style eventually replaced the black. It is just the opposite; the figures are red and the background black. The advantage of this style was that the painter could use a brush to make the outlines. A brush gives a freer line than the metal tool used in black-figured vases.
Roman mural paintings were found chiefly in the villas (country homes) of Pompeii and Herculaneum. In A.D. 79 these two cities were completely buried by an eruption of the volcano Vesuvius. Archeologists who have excavated the area have been able to learn much about ancient Roman life from these cities. Almost every house and villa in Pompeii had paintings on its walls. Roman painters carefully prepared the wall surface by applying a mixture of marble dust and plaster. They put the mixture on in layers and polished it to a marblelike finish. Many of the pictures are copies of 4th-century B.C. Greek paintings. The graceful poses of the figures painted on the walls of the Villa of the Mysteries in Pompeii inspired artists of the 18th century when the city was excavated.

Early Christian and Byzantine Painting (A.D. 300-1300)
The Roman Empire began to decline in the 4th century A.D. At the same time Christianity gained strength. In A.D. 313 the Roman Emperor Constantine gave the religion official recognition and became a Christian himself. The rise of Christianity greatly affected the arts. Artists were commissioned to decorate the walls of churches with frescoes and mosaics. They made panel paintings in the church chapel and illustrated and decorated the books of the Church. Under the authority of the Church, artists had to communicate the teachings of Christianity as clearly as possible. Early Christians and Byzantine artists continued the technique of mosaic that they had learned from the Greeks. Small, flat pieces of colored glass or stone were set into wet cement or plaster. Sometimes other hard materials, such as bits of baked clay or shells, were used. In Italian mosaics the colors are especially deep and full. The Italian artists made the background with pieces of gilded glass. They set the human figures in rich colors against the glittering gold. The general effect is flat and decorative, not realistic.
Medieval Painting (500-1400)
The first part of the Middle Ages, from about the 6th to the 11th centuries A.D., is commonly called the Dark Ages. In this time of unrest, art was kept alive mainly in the monasteries. In the 5th century A.D. barbarian tribes from northern and central Europe roamed over the continent. For hundreds of years they dominated Western Europe. These people produced an art that has a strong emphasis on pattern. They were especially fond of designs of intertwining dragons and birds. The best of Celtic and Saxon art is found in manuscripts of the 7th and 8th centuries. Book illumination and miniature painting, practiced since late Roman times, increased in the Middle Ages. Illumination is decoration of the text, the capital letters, and the margins. Gold, silver, and bright colors were used. A miniature is a small picture, often a portrait. Originally the term was used to describe the decorative block around the initial letters in a manuscript.Charlemagne, who was crowned emperor of the Holy Roman Empire in the early 9th century, tried to revive the classical art of the late Roman and early Christian periods. During his reign painters of miniatures imitated classical art, but they also conveyed personal feelings about their subjects.

 

Italian Renaissance Painting
At the same time that van Eyck was working in the North, the Italians were moving into a golden age of art and literature. This period is called the Renaissance, which means rebirth, or revival. Italian artists were inspired by the sculpture of the ancient Greeks and Romans. The Italians wanted to revive the spirit of classical art, which glorifies human independence and nobility. Renaissance artists continued to paint religious subjects. But they emphasized the earthly life and accomplishments of human beings.
The Renaissance in Flanders and Germany
The golden age of painting in Flanders (now part of Belgium and northern France) was the 15th century, the time of van Eyck. In the 16th century many Flemish artists had taken up the discoveries of Italian Renaissance painters. Some Flemings, however, continued the Flemish tradition of realism. They painted genre--scenes from everyday life, which were often charming and sometimes fantastic. Hieronymus Bosch (1450?-1516), who preceded the genre painters, had an unusually vivid imagination. He invented all sorts of weird, grotesque creatures for The Temptation of St. Anthony. Pieter Bruegel the Elder (1525?-69) also worked in the Flemish tradition but added perspective and other Renaissance characteristics to his genre scenes.
Baroque Painting
The 17th century is generally known as the baroque period in art. In Italy the painters Caravaggio (1571-1610) and Annibale Carracci (1560-1609) represented two contrasting viewpoints. Caravaggio (whose real name was Michelangelo Merisi) always painted directly from life. One of his main concerns was to copy nature as faithfully as possible without glorifying it in any way. Carracci, on the other hand, followed the Renaissance ideal of beauty. He studied ancient sculpture and the works of Michelangelo, Raphael, and Titian. Caravaggio's style was admired by many painters, especially by the Spaniards Ribera and the young Velázquez. Carracci's painting inspired Nicolas Poussin (1594-1665), a major French painter of the 17th century.

 

18th-Century Painting
In the 18th century, Venice produced several fine painters. The most famous was Giovanni Battista Tiepolo (1696-1770). He decorated the interiors of palaces and other buildings with tremendous, colorful frescoes representing scenes of wealth and pageantry Francesco Guardi (1712-93) and Antonio Canaletto (1697-1768) painted scenic views, many of them recalling the past glories of Venice. Guardi was very skillful with a brush. With a few patches of color he could conjure up the idea of a tiny figure in a boat.
19th-Century Painting
The 19th century is sometimes regarded as the period during which modern art began to take shape. One important reason for the so-called revolution in the arts at this time was the invention of the camera, which forced artists to re-examine the purpose of painting. A more important development resulted partly from the widespread use of manufactured paints. Before the 19th century, most artists or their assistants made their own paints by grinding pigment. Early commercial paints were inferior to handmade paints. Artists late in the 19th century found that the dark blues and browns of earlier paintings were turning black or gray within a few years. They began to use pure colors again. These artists used pure colors in order to preserve their work and sometimes because they were trying to capture the effects of sunlight in outdoor scenes more accurately.
20th-Century Painting
A number of artists soon became dissatisfied with impressionism. Artists such as Paul Cézanne (1839-1906) felt that impressionism did not describe the solidity of forms in nature. Cézanne liked to paint still lifes because they allowed him to concentrate on the shapes of fruits or other objects and their arrangements. Objects in his still lifes look solid because he reduced their forms to simple geometric shapes. His technique of placing patches of paint and short brushstrokes of rich color side by side shows that he learned much from the impressionists.
Vincent Van Gogh (1853-90) and Paul Gauguin (1848-1903) reacted against the realism of the impressionists. Unlike the impressionists, who said that they were viewing nature objectively, Van Gogh cared little for accurate drawing. He frequently distorted objects in order to express his ideas more imaginatively. He used the impressionist device of putting contrasting colors next to each other. Sometimes he squeezed paint from the tubes right onto the canvas in thick ribbons, as in Field of Yellow Corn.
Gauguin did not care for the spotty color of the impressionists. He applied color smoothly in large flat areas, which he separated from one another by lines or dark edges. The colorful civilizations of the tropics provided much of his subject matter.
Cézanne's method of building up arrangements in space with simple geometric forms was further developed by Pablo Picasso (1881-1973), Georges Braque (1882-1963), and others. Their style became known as cubism. The cubists painted objects as if they could be seen from several angles at once, or as if they had been taken apart and reassembled on a flat canvas. Often the objects barely resemble anything in nature. Sometimes the cubists cut out shapes from cloth, cardboard, wallpaper, or other materials and pasted them on the canvas to make a collage. Textures were also varied by adding sand or other substances to the paint. Since Manet, the trend has been to put less emphasis on subject and more emphasis on composition and technique.

 

Nhiều yếu tố đã ảnh hưởng đến lịch sử của hội họa. Địa lý, tôn giáo, đặc điểm quốc gia, sự kiện lịch sử, sự phát triển của các vật liệu mới - tất cả đều giúp định hình tầm nhìn của nghệ sĩ. Trong suốt lịch sử, bức tranh phản ánh thế giới đang thay đổi và những ý tưởng của chúng tôi về nó. Đổi lại, các nghệ sĩ đã cung cấp một số hồ sơ tốt nhất của sự phát triển của nền văn minh, đôi khi tiết lộ nhiều hơn từ viết.
Hội họa Tiền sử
Những người sống trong hang động là những nghệ sĩ sớm nhất. Các bức vẽ màu của động vật, khoảng từ 30.000 đến 10.000C, đã được tìm thấy trên các bức tường của các hang động ở miền nam nước Pháp và ở Tây Ban Nha. Nhiều trong số những bản vẽ này được bảo tồn tuyệt vời đáng ngạc nhiên vì những hang động đã được niêm phong trong nhiều thế kỷ. Người sớm thu hút động vật hoang dã mà họ nhìn thấy xung quanh họ. Những con người rất thô, được vẽ bằng các vị trí giống nhau, đã được tìm thấy ở Châu Phi và Tây Tây Ban Nha. Các nghệ nhân hang động đã lấp đầy bức tường bằng những bức tranh với màu sắc phong phú, tươi sáng. Một số bức tranh đẹp nhất là trong hang động Altamira, ở Tây Ban Nha. Một chi tiết cho thấy một con bò rừng bị thương, không còn có khả năng đứng - có lẽ là nạn nhân của một thợ săn. Nó được sơn màu nâu đỏ và vạch ra đơn giản nhưng khéo léo trong màu đen. Các chất nhuộm được sử dụng bởi các họa sỹ hang động là các chất ô xi đất (các oxit sắt màu khác nhau từ vàng nhạt đến sâu đậm) và mangan (một nguyên tố kim loại). Chúng được nghiền thành bột mịn, trộn lẫn với dầu mỡ (có lẽ chất béo động vật), và dùng một ít loại bàn chải. Đôi khi các sắc tố được sử dụng trong gậy, như bút chì màu. Chất mỡ trộn với bột màu đã làm chất lỏng sơn và các hạt sắc tố gắn kết với nhau. Người dân hang động phải chải ra khỏi lông thú hoặc cây cối, và những dụng cụ sắc bén ra khỏi đá lửa để vẽ và gãi những đường kẻ. Cách đây hơn 30.000 năm, người ta đã phát minh ra các công cụ cơ bản và vật liệu để sơn. Các kỹ thuật và vật liệu được tinh chế và cải tiến trong nhiều thế kỷ sau. Nhưng những khám phá của cư dân hang động vẫn còn cơ bản để vẽ tranh.
Hội họa Ai Cập và Mesopotamian (3400-332 TCT)
Một trong những nền văn minh đầu tiên được phát triển ở Ai Cập. Từ những bản ghi chép và nghệ thuật do người Ai cập để lại, rất nhiều về cách sống của họ được biết đến. Họ tin rằng cơ thể phải được bảo tồn để linh hồn có thể sống sau khi chết. Các kim tự tháp lớn là những ngôi mộ phức tạp cho các nhà cai trị Ai Cập phong phú và quyền lực. Nhiều nghệ thuật của Ai Cập đã được tạo ra cho các kim tự tháp và ngôi mộ của các vị vua và những người quan trọng khác. Để hoàn toàn chắc chắn rằng linh hồn sẽ tiếp tục tồn tại, các nghệ sĩ đã làm cho hình ảnh của người chết trong đá. Họ cũng ghi lại cảnh từ cuộc đời của một người trong bức tranh tường trong các phòng chôn lấp. Kỹ thuật hội họa của Ai Cập vẫn giữ nguyên trong nhiều thế kỷ. Trong một phương pháp sơn màu nước đã được đặt trên vữa bùn hoặc tường đá vôi. Trong một quá trình phác thảo đã được cắt thành các bức tường đá, và các thiết kế được sơn màu nước rửa. Một vật liệu được gọi là kẹo cao su arabic có lẽ đã được sử dụng để làm cho sơn dính vào một bề mặt. May thay, khí hậu khô hạn của khu vực và những ngôi mộ bị niêm phong đã ngăn cản một số bức tranh màu nước bị hủy hoại bởi ẩm ướt. Một số cảnh săn bắn từ các bức tường của ngôi mộ ở Thebes khoảng năm 1450 B.C. Được bảo tồn tốt. Họ cho thấy thợ săn lén lút chim hay đánh cá cá nhiều giống. Những giống này vẫn có thể được xác định ngày nay bởi vì chúng được sơn rất chính xác và cẩn thận.


Văn minh Aegean (3000-1100 trước Thiên Chúa)
Văn hoá sớm đầu tiên thứ ba là nền văn minh Aegean, trên các hòn đảo ngoài khơi Hy Lạp và bán đảo Châu Á. Người Aegeans sống cùng thời với người Ai Cập cổ đại và Mesopotamians. Năm 1900, các nhà khảo cổ đã bắt đầu khai quật cung điện của vua Minos tại Knossos trên đảo Crete. Các cuộc khai quật đã chuyển các tác phẩm nghệ thuật được vẽ vào khoảng năm 1500 trước Công nguyên. Trong một phong cách bất thường tự do và duyên dáng cho thời gian đó. Rõ ràng là Cretans là một người hăng hái, yêu thiên nhiên. Trong số các chủ đề ưa thích của họ trong nghệ thuật là cuộc sống biển, động vật, hoa, trò chơi thể thao, và processional. Tại Knossos và các cung điện Aegean khác, bức tranh được làm bằng những bức tường thạch cao ướt với những chất làm bằng chất khoáng, cát, và các chất che khuất. Sơn nhúng vào thạch cao ướt và trở thành một phần vĩnh cửu của bức tường. Loại tranh này sau này được gọi là fresco, một từ Ý có nghĩa là "tươi" hoặc "mới". Người Cretan thích màu vàng, đỏ, xanh dương và xanh lá cây.

Hội họa Cổ điển Hy Lạp và La Mã (1100 B.C.A.D. 400)
Những người Hy Lạp cổ đã trang trí các đền thờ và cung điện của họ với bức tranh tường (tường). Chúng ta có thể nói từ các nguồn văn học cổ đại và từ các bản sao chép Hy Lạp của Hy Lạp mà người Hy Lạp vẽ những bức tranh nhỏ và làm tranh khảm. Tên của các họa sỹ người Hy Lạp và một cái gì đó về cuộc sống và công việc của họ cũng được biết, mặc dù rất ít bức tranh Hy Lạp đã sống sót qua ảnh hưởng của thời gian và chiến tranh. Người Hy Lạp đã không vẽ nhiều trong ngôi mộ, vì vậy tác phẩm của họ không được bảo vệ.
Vẽ trên bình lọ là về tất cả những gì còn lại của hội họa Hy Lạp. Sản xuất gốm là một ngành công nghiệp lớn ở Hy Lạp, đặc biệt là ở Athens. Các thùng hàng có nhu cầu lớn về xuất khẩu như dầu và mật ong, và cho các mục đích gia đình. Phong cách sơn lót sớm nhất được biết đến như kiểu hình học (1100-700 TCT). Lọ hoa được trang trí bằng các dải hình học và hình người trong một lớp men màu nâu trên đất sét màu nhạt. Vào thế kỷ thứ 6, các họa sỹ sơn dầu đã sử dụng kiểu dáng đen, trong đó con người được sơn màu đen trên đất sét đỏ tự nhiên. Các chi tiết được cắt vào đất sét bằng dụng cụ sắc nét. Điều này cho phép màu đỏ bên dưới hiển thị.


Hội họa Thiên chúa giáo và Byzantine sớm (năm 300-1300)
Đế chế La Mã bắt đầu suy giảm vào thế kỷ 4 sau Công nguyên. Đồng thời, Cơ đốc giáo đã đạt được sức mạnh. Năm 313 trước Công nguyên, hoàng đế Constantine đã công nhận tôn giáo chính thức và trở thành một người Kitô hữu. Sự gia tăng của Cơ đốc giáo ảnh hưởng rất lớn đến nghệ thuật. Các nghệ sĩ được ủy nhiệm để trang trí các bức tường của các nhà thờ với bức tranh tường và tranh khảm. Họ đã làm tranh bảng trong nhà thờ và minh hoạ và trang trí những quyển sách của Giáo Hội. Dưới thẩm quyền của Giáo hội, các nghệ sĩ phải truyền đạt lời giáo huấn của Cơ Đốc Giáo một cách rõ ràng nhất có thể. Những Kitô hữu thời sơ khai và các họa sỹ Byzantine tiếp tục kỹ thuật khảm mà họ đã học được từ người Hy Lạp. Những mảnh kính bằng phẳng hoặc bằng phẳng được đặt vào xi măng hoặc thạch cao ướt. Đôi khi các vật liệu cứng khác, chẳng hạn như các mảnh đất sét nung hoặc vỏ sò, đã được sử dụng. Trong các bức tranh khảm Ý, màu sắc đặc biệt sâu sắc và đầy đủ. Các nghệ sỹ người Ý đã làm nền với những mảnh thủy tinh mạ vàng. Họ đặt những con người có màu sắc phong phú đối với vàng lấp lánh. Hiệu quả chung là phẳng và trang trí, không thực tế.

Hội họa Trung Cổ (500-1400)
Phần đầu của thời Trung Cổ, từ khoảng thế kỷ VI đến thế kỷ thứ 11, thường được gọi là Thời kỳ Tăm tối. Trong thời gian này của sự bất ổn, nghệ thuật đã được giữ sống chủ yếu là trong các tu viện. Trong thế kỷ thứ 5, các tộc người man rợ thuộc vùng Bắc Âu và Trung Âu đi khắp lục địa. Trong hàng trăm năm họ thống trị Tây Âu. Những người này đã sản xuất một tác phẩm có sự nhấn mạnh về mẫu mã. Họ đặc biệt thích thiết kế của con rồng và chim. Nghệ thuật Celtic và Saxon xuất sắc nhất được tìm thấy trong bản thảo của thế kỷ thứ 7 và thứ 8. Sách chiếu sáng và bức tranh thu nhỏ được thực hiện từ cuối thời kỳ La Mã, đã tăng lên trong thời Trung Cổ. Chiếu sáng là trang trí của văn bản, chữ in hoa, và lề. Vàng, bạc, và màu sắc tươi sáng được sử dụng. Một thu nhỏ là một bức tranh nhỏ, thường là một bức chân dung. Ban đầu thuật ngữ này được sử dụng để mô tả khối trang trí xung quanh các chữ cái ban đầu trong một bản thảo.


Hội họa Phục Hưng Ý
Cùng lúc đó, Van Eyck đang làm việc ở miền Bắc, người Ý đã bước vào thời đại hoàng kim của nghệ thuật và văn chương. Giai đoạn này được gọi là Phục hưng, có nghĩa là tái sinh, hoặc hồi sinh. Các nghệ sỹ người Ý đã được lấy cảm hứng từ tác phẩm điêu khắc của Hy Lạp cổ và người La Mã. Người Ý muốn khôi phục lại tinh thần của nghệ thuật cổ điển, làm vinh quang sự độc lập và tầng lớp quý tộc của con người. Các họa sĩ thời Phục hưng tiếp tục vẽ các chủ đề tôn giáo. Nhưng họ nhấn mạnh đến cuộc sống trần thế và những thành tựu của con người.

Phục hưng ở Flanders và Đức
Thời đại hoàng kim của bức tranh ở Flanders (nay là một phần của Bỉ và miền bắc nước Pháp) là thế kỷ 15, thời của Van Eyck. Trong thế kỷ 16 nhiều nghệ sĩ người Flemish đã đưa ra những khám phá của họa sĩ thời Phục hưng Ý. Một số Flemings, tuy nhiên, tiếp tục truyền thống Flemish của chủ nghĩa hiện thực. Họ vẽ những thể loại - những cảnh quay trong cuộc sống hàng ngày, vốn thường quyến rũ và đôi khi tuyệt vời. Hieronymus Bosch (1450? -1516), người đứng trước những họa sĩ thể loại, có một trí tưởng tượng sống động bất thường. Ông đã phát minh ra tất cả các loại sinh vật kì quặc, kì quặc cho The Temptation of St Anthony. Pieter Bruegel Elder (1525? -69) cũng đã làm việc trong truyền thống Flemish nhưng thêm vào quan điểm và các đặc tính Renaissance khác cho những cảnh thể loại của ông.
Hội họa Baroque
Thế kỷ 17 thường được biết đến như là thời kỳ baroque trong nghệ thuật. Ở Ý các họa sĩ Caravaggio (1571-1610) và Annibale Carracci (1560-1609) đại diện cho hai quan điểm trái ngược nhau. Caravaggio (tên thật là Michelangelo Merisi) luôn được vẽ trực tiếp từ cuộc sống. Một trong những mối quan tâm chính của ông là sao chép thiên nhiên như là trung thành nhất có thể mà không tôn vinh nó bằng bất cứ cách nào. Carracci, mặt khác, theo lý tưởng thời Phục hưng của vẻ đẹp. Ông nghiên cứu tác phẩm điêu khắc cổ và các tác phẩm của Michelangelo, Raphael và Titian. Phong cách của Caravaggio được rất nhiều họa sĩ ngưỡng mộ, đặc biệt là người Ribera người Tây Ban Nha và Velázquez trẻ tuổi. Tranh của Carracci đã truyền cảm hứng cho Nicolas Poussin (1594-1665), một họa sĩ lớn của Pháp vào thế kỷ 17.

 

Hội họa Thế kỹ 18
Trong thế kỷ 18, Venice đã sản xuất một số họa sĩ tốt. Nổi tiếng nhất là Giovanni Battista Tiepolo (1696-1770). Ông đã trang trí nội thất của các cung điện và các tòa nhà khác với những bức tranh tường đầy màu sắc, đầy màu sắc tượng trưng cho những cảnh giàu có và phong trào Francesco Guardi (1712-93) và Antonio Canaletto (1697-1768) vẽ cảnh đẹp, nhiều người trong số họ nhớ lại vinh quang quá khứ của Venice. Guardi rất khéo léo với một bàn chải. Với một vài mảng màu sắc, ông có thể gợi lên ý tưởng về một con số nhỏ trên thuyền.
Hội họa Thế kỷ 19
Thế kỷ 19 đôi khi được coi là thời kỳ mà nghệ thuật hiện đại bắt đầu hình thành. Một lý do quan trọng cho cái gọi là cuộc cách mạng trong nghệ thuật tại thời điểm này là việc phát minh ra máy ảnh, buộc các nghệ sĩ phải kiểm tra lại mục đích vẽ tranh. Một sự phát triển quan trọng hơn một phần là do việc sử dụng rộng rãi các loại sơn đã qua chế tạo. Trước thế kỷ 19, hầu hết các nghệ sĩ hoặc trợ lý của họ đều tự tạo ra màu sắc của riêng mình bằng cách mài sắc tố. Các loại sơn thương mại sớm hơn kém so với sơn thủ công. Các nghệ sỹ vào cuối thế kỷ 19 đã phát hiện ra rằng những màu tối và màu nâu của những bức tranh trước đây đã chuyển sang màu đen hoặc màu xám trong vòng vài năm. Họ bắt đầu sử dụng màu sắc thuần khiết một lần nữa. Những nghệ sĩ này sử dụng màu sắc tinh khiết để bảo vệ công việc của họ và đôi khi bởi vì họ đang cố gắng để nắm bắt những ảnh hưởng của ánh sáng mặt trời trong những cảnh ngoài trời một cách chính xác hơn.

 

Hội họa Thế kỷ 20
Một số nghệ sĩ sớm trở nên không hài lòng với chủ nghĩa ấn tượng. Các nghệ sĩ như Paul Cézanne (1839-1906) cảm thấy rằng chủ nghĩa ấn tượng không mô tả sự vững chắc của các hình thức trong tự nhiên. Cézanne thích sơn tĩnh vật bởi vì họ cho phép anh tập trung vào hình dạng trái cây hoặc các đồ vật khác và sự sắp xếp của chúng. Các vật thể trong hình dạng tĩnh vật của ông trông thật rắn chắc bởi vì ông đã giảm các hình dạng của họ thành các hình dạng hình học đơn giản. Kỹ thuật của ông đặt các bản vá sơn và những nét cọ ngắn màu sắc phong phú bên cạnh cho thấy ông đã học được nhiều từ các nhà ấn tượng.
Vincent Van Gogh (1853-90) và Paul Gauguin (1848-1903) đã phản ứng chống lại chủ nghĩa hiện thực của các nhà ấn tượng. Không giống các nhà ấn tượng, người đã nói rằng họ đang quan sát khách quan một cách khách quan, Van Gogh quan tâm đến bản vẽ chính xác. Ông thường bóp méo các vật thể để thể hiện ý tưởng của mình một cách tưởng tượng hơn. Ông đã sử dụng thiết bị ấn tượng của việc đặt màu tương phản bên cạnh nhau. Đôi khi ông vắt bức tranh từ các ống thẳng lên tấm vải bằng những dải băng dày, như trong cánh đồng ngô vàng.
Gauguin không quan tâm đến màu sắc của các nhà biểu tượng ấn tượng. Anh áp dụng màu mịn ở những vùng đất rộng lớn, anh ta tách nhau bằng đường nét hoặc cạnh tối. Các nền văn minh đầy màu sắc của vùng nhiệt đới cung cấp nhiều chủ đề của ông.
Phương pháp của Cézanne trong việc xây dựng các sắp xếp trong không gian với các dạng hình học đơn giản đã được Pablo Picasso (1881-1973), Georges Braque (1882-1963) phát triển và những thứ khác. Phong cách của họ đã trở thành được gọi là cubism. Những người lập nhóm đã vẽ những đồ vật như thể chúng có thể nhìn thấy từ nhiều góc độ cùng một lúc, hoặc như thể chúng đã được tháo rời và lắp ráp lại trên một tấm vải phẳng. Thường thì vật thể hầu như không giống bất cứ thứ gì trong tự nhiên. Đôi khi người lập băng đảng đã cắt bỏ hình dạng từ vải, giấy, vân gỗ hoặc các vật liệu khác và dán chúng lên vải để tạo ảnh ghép. Kết cấu cũng thay đổi bằng cách thêm cát hoặc các chất khác vào sơn. Kể từ Manet, xu hướng này đã không chú trọng đến chủ đề và nhấn mạnh nhiều hơn đến thành phần và kỹ thuật.


(Cập nhật 2022)

No comments: