Tuesday, May 17, 2022

Sculpture timeline


Any chronological account of the origins and evolution of three-dimensional art should properly occupy several volumes, if not a whole library of books. Compressing it into a single page means that most of the story is unavoidably omitted.


Even so, it's still a great story! From Prehistory, through Classical Antiquity, the Gothic era, the Renaissance to the 21st century, the history of sculpture is filled with extraordinary artists - most sadly anonymous - whose visual expressiveness remains with us in the form of wonderful marble statues, stone reliefs, and immortal bronzes. Even today, visit any cathedral, or any of the great cities, squares or buildings of the world, and you are certain to see great examples of 3-D art.

Chronology of Fine Art Sculpture
Prehistoric Sculpture
Sculpture begins in the Stone Age. Exactly when, we don't know. The earliest known examples are the two primitive stone effigies known as The Venus of Berekhat Ram and The Venus of Tan-Tan. The Venus of Berekhat Ram (dating from c.230,000 BCE or earlier) is a basaltic figurine made during the Acheulian Period, which was discovered on the Golan Heights. The Venus of Tan-Tan (c.200,000 BCE or earlier) is a quartzite figurine from the same period. If these objects are pre-sculptural forms, the earliest prehistoric sculpture proper emerged around 35,000 BCE in the form of carvings of animals, birds, and therianthropic figures, made during the Lower Perigordian/Aurignacian Period and discovered in the caves of Vogelherd, Hohle Fels, and Hohlenstein-Stadel, in the Swabian Jura, Germany. The earliest figurative sculpture is the ivory carving known as the Lion Man of the Hohlenstein Stadel (38,000 BCE).

Mesolithic Sculpture (c.10,000-4,000 BCE)
Mesolithic art witnessed more bas-reliefs and free standing sculpture such as the anthropomorphic figurines unearthed in Nevali Cori and Gobekli Tepe near Urfa in eastern Turkey, and the statues of Lepenski Vir (eg. The Fish God) in Serbia. It also witnessed the creation of the Shigir Idol (7,500 BCE) - the world's oldest surviving wood carving - found near Sverdlovsk in Russia. Arguably the greatest Mesolithic work of art is the terracotta sculpture from Romania, known as The Thinker of Cernavoda, an unmistakable image of cognitive thought.

Neolithic Sculpture (c.4,000-2,000 BCE)
Neolithic art is noted above all for its pottery, but it also featured free standing sculpture and bronze statuettes - in particular from the Indus Valley Civilization, the North Caucasus and pre-Columbian art in the Americas. The most spectacular form of Neolithic art was Egyptian pyramid architecture whose burial chambers led to an increased demand for various types of reliefs as well as portable statues and statuettes. (See Egyptian sculpture.) Indeed, the advent of the Bronze Age (In Europe: 3000-1200 BCE) as well as the emergence of cities and public buildings, and the development of more sophisticated tools, triggered a general increase in the demand for all types of art, including sculpture. See, for instance, Mesopotamian sculpture (3000-500). It was during this era that art began to assume a significant role in reflecting the aspirations of powerful rulers and the deities they worshipped. In short, prosperous and ambitious communities were good for sculpture.

Eastern Mediterranean Sculpture (c.2000-1100 BCE)
Following the flowering of architecture and other arts in Egypt, the Levant also witnessed the rise of the Minoan culture on the island of Crete, which was noted for its sculpture and metalwork. After an unknown catastrophe (probably earthquake) around 1500 BCE, the Minoan civilization collapsed, and Crete was conquered by the Myceneans from the Greek mainland, who were themselves overcome and the city of Mycenae destroyed around 1100 BCE.

Far Eastern Sculpture (c.1700 BCE - 1150 CE)
Chinese art during the Shang Dynasty (c.1600-1050) developed along quite different lines to Western varieties. For the finest bronze sculpture produced in China during this period, see: Sanxingdui Bronzes (1200-1000 BCE). Famous examples of Indian and South-East Asian sculpture include the extraordinary reliefs at the 11th century Kandariya Mahadeva Hindu Temple (1017-29) in Madhya Pradesh, India; and the 12th century Angkor Wat Khmer Temple (1115-45) in Cambodia.

Sculpture of Classical Antiquity (c.1100-100 BCE)
Due to the cultural stagnation of the Greek "Dark Ages" (1100-900 BCE) and the predominance of pottery during the Geometric Period (900-700 BCE), Greek sculpture did not really appear until the Daedalic or Oriental-Style Period around 650 BCE. Thereafter it developed according to the traditional chronology of Greek art during classical antiquity, as follows: Archaic Period (c.650-500 BCE); Classical Period (c.500-323 BCE); and Hellenistic Period (c.323-100 BCE).

Archaic Greek Sculpture (c.600-500 BCE)
The Archaic period was a time of slow but continuous experimentation; the most prized form of Archaic Greek sculpture was the kouros (pl.kouroi), or standing male nude.

Classical Greek Sculpture (c.500-323 BCE)
Divided into the Early Classical Period, High Classical Period and Late Classical Period, this was the high point of Greek creativity. In the plastic arts, famous sculptors like Polykleitos (5th century BCE), Myron (Active 480-444 BCE), and Phidias (c.488-431 BCE) (see his work at the Parthenon) achieved a level of realism - further developed by later artists such as Callimachus (Active 432-408 BCE), Skopas (Active 395-350 BCE), Lysippos (c.395-305 BCE), Praxiteles (Active 375-335 BCE), and Leochares (Active 340-320 BCE) - which would remain unsurpassed until the Italian Renaissance.

Hellenistic Greek Sculpture (c.323-27 BCE)
During this period (characterized by the spread of Greek culture throughout the civilized world), classical realism was replaced by greater heroicism and expressionism. See: Pergamene School of Hellenistic Sculpture (241-133 BCE). Famous works of Hellenistic Greek sculpture include: Dying Gaul by Epigonus; the Winged Victory of Samothrace; Laocoon and His Sons by Hagesandrus, Polydorus and Athenodorus (42-20 BCE), and the Venus de Milo.

Celtic Metal Sculpture (400-100 BCE)
Let's not forget the Celts - a series of nomadic tribes which emerged from the Caucasus around 800 BCE, and gradually spread westwards across Europe (600-100 BCE) as far as the Iberian peninsula, Britain and Ireland. Although highly mobile, and masters of blacksmithery and goldsmithery, they were too disorganized to compete with the highly disciplined and centralized State of Rome. Eventually wholly Romanized, at least on the Continent, their Celtic metalwork art included some of the finest metal sculpture of the age (eg. the Broighter Boat c.100-50 BCE). They were also exceptional traders and their intricate metalwork designs were exported and imitated throughout the known world.

World's Greatest Clay Sculpture
The Terracotta Army (dating to 246-208 BCE), a huge collection of clay warriors and horses, was sculpted in Shaanxi province, China, under the orders of Emperor Qin Shi Huangdi. Thousands of figures remain buried at the site. See also Chinese Buddhist Sculpture (100-present). For art in India, see Indian sculpture (3300 BCE - 1850).

Roman Sculpture (c.200 BCE - c.200 CE)
Until about 27 BCE, despite the influence of earlier Etruscan sculptors - noted for their "joi de vivre" - Roman sculpture was unidealized and realistic; thereafter it became sternly heroic, and quite mediocre. It was designed above all to express the majesty and power of Roman rule, thus aside from a number of magnificent historical reliefs (eg. the spiral bas-relief of Trajan's Column) and rare monuments (eg. the Ara Pacis Augustae), Roman sculptors were largely employed in the production of portrait busts of the Emperors and other dignitaries. In short, no big deal.

Byzantine Sculpture (330-1450 CE)
Up until the fourth century, early Christian sculpture had been almost exclusively tomb reliefs for sarcophagi in Rome. When the Roman Empire divided into East and West, the Eastern capital was located in Constantinople. The art of the Eastern Roman Empire, based in Byzantium, was almost entirely religious, but, aside from some shallow ivory reliefs and goldsmithing, the Eastern Orthodox brand of Christianity did not permit 3-D artworks like statues or high reliefs. Good for painters, bad for sculptors.

Sculpture During The Dark Ages (c.500-800)
As the name suggests, this was a dark and quiet time for European sculptors. The Church was weak, the Barbarians (who weren't big into sculpture) were strong, and cities were impoverished and uncultured. There was some activity in Constantinople and on the fringes of Europe, for instance in Ireland, where (from 800-1100) the monastic church began commissioning a number of freestanding stone crosses known as Celtic High Cross sculptures - decorated with Gospel scenes and other Celtic-style patterns - but little medieval art was created on the Continent.

Early Romanesque Sculpture (Carolingian, Ottonian) (c.800-1050)
The revival of medieval sculpture began with Charlemagne I, King of the Franks, who was crowned Holy Roman Emperor in 800. The Carolingian empire dissolved quite quickly but Charlemagne's patronage of the arts was a crucial first step in the revitalization of European culture, not least because many of the Romanesque and Gothic churches were built on the foundations of Carolingian architecture. Charlemagne's architectural achievements were continued by the Holy Roman Emperors Otto I, II and III, in a style known as Ottonian. So the art of sculpture was back, albeit on a modest scale.

Romanesque Sculpture (c.1000-1200)
In the 11th century, a more confident Christian Church began to reassert itself. This doctrinal expansionism led to the Crusades to free the Holy Land from the grip of Islam. The Crusaders' success and their acquisition of Holy Relics triggered the construction of new churches and cathedrals across Europe in the fully fledged Romanesque style of architecture - a style known in Britain and Ireland as "Norman" architecture. This in turn led to a huge wave of commissions for Romanesque sculpture and stained glass. Thus finally, the art of sculpting was back.

Gothic Sculpture (c.1150-1300)
The Church's building program stimulated the development of new architectural techniques. These techniques came together during the mid-late 12th century in a style which Renaissance architects later dubbed "Gothic architecture". Characteristic Romanesque-style features such as rounded arches, massively thick walls and small windows and were replaced by pointed arches, soaring ceilings, thin walls and huge stained glass windows. This completely transformed the interior of many cathedrals into inspirational havens, where the Christian mesage was conveyed in a variety of Biblical art, including beautiful stained glass windows, and by a wide variety of sculpture. Cathedral facades and doorways were typically filled with sculptural reliefs depicting Biblical scenes, as well as rows of sculptures portraying Prophets, Apostles, ancient Kings of Judea, and other gospel figures.
Italian Renaissance Sculpture (c.1400-1600)

The Italian Renaissance was inspired by the "rediscovery" of, and reverence for, the arts of Classical Antiquity, especially in the field of architecture and sculpture. Renaissance art was also coloured by a strong belief in Humanism and the nobility of Man. It began in Florence, being inspired by individuals such as the architect Filippo Brunelleschi (1377-1446), the sculptor Donatello (1386-1466), the painter Tommaso Masaccio and the theorist Leon Battista Alberti (1404-72), and financed by the Medici Family. It then spread to Rome - where it received support from the Papal ambitions of Pope Sixtus IV (1471-84), Pope Julius II (1503-13), Pope Leo X (1513-21) and Pope Paul III (1534-45) - and Venice. The arts in Northern Europe (notably Flanders, Holland, Germany and England) also underwent a renaissance, particularly in oil painting, printmaking and to a lesser extent wood-carving, although this so-called Northern Renaissance developed somewhat independently due to the Reformation (c.1520) and the consequent lack of religious patronage from a Protestant Church that took a dim view of religious painting and sculpture.

Early Renaissance Sculpture (1400-90)
Given the respect accorded to the Italian Renaissance, it's easy to forget that many Italian artists were strongly influenced by Gothic traditions and craftsmanship. Renaissance sculptors, in particular, were indebted to their Gothic predecessors. One need only study the reliefs on the facades and doorways of 12th century cathedrals to see the extraordinary three-dimensional realism and emotionalism which was being achieved centuries before the Renaissance. The big difference between Gothic and Renaissance sculptors is that the names of the latter are now world-famous, while many of the former are unknown. Bearing this in mind, Early Renaissance sculptors sought to improve further on Gothic works, taking much of their inspiration from Classical Roman and Greek sculpture. In so doing, they injected their statues with a range of emotion and imbued them with new energy and thought. The three greatest 3-D artists of the Early Renaissance were Lorenzo Ghiberti (1378-1455), Donato di Niccolo di Betto Bardi, known as Donatello, and Andrea del Verrocchio (1435-88).

High Renaissance Sculpture (c.1490-1530)
Renaissance sculptors were dominated by Michelangelo (1475-1564), the greatest sculptor of the Italian Renaissance, and arguably of all time. The art historian Anthony Blunt said of Michelangelo's works like Pieta (1497-9, marble, Saint Peters Basilica, Rome), David (1501-4, marble, Galleria dell'Accademia, Florence) and Dying Slave (1513-16, marble, Louvre, Paris) that they possessed a "superhuman quality" but also "a feeling of brooding, of sombre disquiet... they reflect the tragedy of human destiny." Some of Michelangelo's marble carvings have a flawless beauty and polish, testifying to his absolute technical mastery.

Northern Renaissance Sculpture (c.1400-1530)
In Northern Europe, the art of sculpture was exemplified in particular by two awesome craftsmen who took the art of sculpting in wood to new heights: the German limewood sculptor Tilman Riemenschneider (1460-1531), noted for his reliefs and freestanding wood sculpture; and the wood-carver Veit Stoss (1450-1533) renowned for his delicate altarpieces.

Mannerist Sculpture (1530-1600)
If the confidence and order of the High Renaissance period was reflected in its idealised forms of figurative sculpture, Mannerist sculpture reflected the chaos and uncertainty of a Europe racked by religious division and a Rome recently sacked and occupied by mercenary French soldiers.

Baroque Sculpture (c.1600-1700)
During the later 16th century, in response to the Protestant Reformation, the Roman Catholic Church launched its own Counter Reformation. This propaganda campaign, designed to persuade worshippers to return to the "true" Church, employed the full panoply of the visual arts, including architecture, sculpture and painting, and became associated with a grander, more dramatic idiom known as Baroque art. It entailed massive patronage for artists - good news for sculptors!

Rococo Sculpture (c.1700-1789)
Basically a French reaction against the seriousness of the Baroque, Rococo art began in the French court at the Palace of Versailles before spreading across Europe. If Baroque sculpture was dramatic and serious, Rococo was all frills and no substance, although in reality it was not so much a different style from the Baroque but rather a variation on the style brought to fruition by Bernini and his contemporaries. Even so, one can talk about Rococo qualities in a work of sculpture - informality, gaiety, a concern for matters of the heart and a self-conscious avoidance of seriousness.

Neoclassical Sculpture (Flourished c.1790-1830)
Neoclassical art - basically Greek art with a modern twist - was dominated by Neoclassical architecture. Neoclassical buildings include the Pantheon (Paris), the Arc de Triomphe (Paris), the Brandenburg Gate (Berlin), and the United States Capitol Building.

19th Century Sculpture
The nineteenth century was an age of crisis for sculpture. In simple terms, architectural development had largely exhausted itself, religious patronage had declined as a result of the French Revolution, and the general climate of "populism", began to cause much confusion in the minds of institutional and private patrons as to what constituted acceptable subjects (and styles) for sculptural representation.

20th Century Sculpture: The Advent of Modernism
With sculpture less able to reflect the new trends of modern art during the 19th century, leaving artists like Auguste Rodin (1840-1917) free to pursue a monumentalism derived essentially from Renaissance ideology, and others to celebrate Victorian values in the form of patriotic and historical figures, likewise executed in the grand manner of earlier times, it wasn't until the emergence of modern 20th century sculptors like Constantin Brancusi (1876-1957), Umberto Boccioni (1882-1916) and Naum Gabo (Naum Neemia Pevsner) (1890-1977), that sculpture really began to change, at the turn of the century.

Post-War Sculpture (1945-70)
No sculpture emerged in New York or Paris to compare with the predominant painting style of Abstract Expressionism (c.1945-62), although innovation there certainly was, chiefly in the use of new materials and a growing mood of conceptualism - a style which focuses on the idea behind the 3-D object, rather than the object itself - as well as a blurring between painting and sculpture.

Pop-Art Sculpture
Chronologically, the first major post-war movement involving sculptors, was 1960s Pop-Art, which originated in the pioneering work of Robert Rauschenberg (1925-2008) and Jasper Johns (b.1930) during the 1950s.

Minimalist Sculpture
In complete contrast to Pop art, 1960s Minimalism explored the purity of ultra-simplified forms to the point of absurdity.

Land Art: Environmental Sculpture
The 1960s also witnessed a completely new type of sculpture known as Land Art (Earthworks, or Environmental art). Like kids building sand castles on the beach, artists rushed out into the wilds and dug, excavated and re-shaped the natural landscape to create (what they hoped was) art.

Postmodernist Contemporary Sculpture
By 1970, an increasing amount of contemporary art was becoming extremely experimental - art critics might say wacky, incomprehensible and kitsch-like. From the 1970s onwards, this tendency was christened "Postmodernist art". Nobody really knows what this word means, and, if they do, they can't explain it. As far as postmodernist sculpture is concerned, the best one can say is that it takes sculpture to the limit of three-dimensional expression, and frequently crosses over into other art-forms like installation, pure assemblage art and even theatre.

 

Bất kỳ trình tự thời gian nào về nguồn gốc và sự phát triển của nghệ thuật ba chiều đúng cách sẽ chiếm nhiều khối lượng, nếu không phải là một thư viện toàn bộ sách. Nén nó thành một trang duy nhất có nghĩa rằng một số các câu chuyện được không thể tránh khỏi phải bỏ qua. Mặc dù vậy, nó vẫn là một chuyện vĩ đại ! câu chuyện Từ Tiền sử, thông qua cổ điển Antiquity, thời kỳ Gothic, Phục hưng thế kỷ 21, lịch sử của tác phẩm điêu khắc được làm đầy với các nghệ sĩ khác thường - buồn bã vô danh nhất - có hình ảnh biểu cảm vẫn còn với chúng tôi trong các hình thức của bức tượng bằng đá cẩm thạch tuyệt vời, phù điêu đá , và huy chương đồng bất tử. Thậm chí ngày nay, hãy truy cập bất kỳ nhà thờ, hoặc bất kỳ của các thành phố lớn, hình vuông hoặc các tòa nhà của thế giới, và bạn chắc chắn để xem ví dụ tuyệt vời của nghệ thuật 3-D.

Biên niên sử Nghệ thuật Điêu khắc
Điêu khắc Tiền sử
Điêu khắc bắt đầu vào thời kỳ đồ đá. Chính xác khi nào, chúng ta không biết. Các ví dụ sớm nhất được biết đến là hai hình nộm bằng đá nguyên thủy được gọi là The Venus của Berekhat Ram và The Venus Tân-Tân. Venus của Berekhat Ram (có niên đại từ c .230,000 TCN hoặc sớm hơn) là một hình tượng nhỏ bazan được thực hiện trong giai đoạn Acheulian, được phát hiện trên Cao nguyên Golan. Venus của Tan-Tan (c.200,000 TCN hoặc sớm hơn) được một bức tượng thạch anh so với cùng kỳ. Nếu các đối tượng này là hình thức pre-điêu khắc, các tác phẩm điêu khắc thời tiền sử đầu tiên thích xuất hiện khoảng 35.000 TCN theo hình thức chạm khắc động vật, chim, và con số therianthropic, thực hiện trong / Thời kỳ Aurignacian hạ Perigordian và phát hiện trong hang động của Vogelherd, Hohle Fels, và Hohlenstein -Stadel, trong Swabian Jura, Đức. các tác phẩm điêu khắc mang tính tượng trưng đầu tiên là khắc ngà voi được gọi là Lion Man của Hohlenstein Stadel (38.000 TCN).

Điêu khắc Mesolithic (khoảng 10.000-4.000 trước Công nguyên)
Nghệ thuật Mesolithic đã chứng kiến nhiều bức tượng nhỏ hơn và tác phẩm điêu khắc đứng tự do như những bức tượng con người được tìm thấy ở Nevali Cori và Gobekli Tepe gần Urfa ở phía đông Thổ Nhĩ Kỳ và những bức tượng của Lepenski Vir (ví dụ The Fish God) ở Serbia. Trong số các tác phẩm nghệ thuật Mesolithic vĩ đại nhất là tác phẩm điêu khắc bằng đất nung của Rumani, được gọi là Nhà tư tưởng của Cernavoda, một hình ảnh không thể nhầm lẫn về tư tưởng nhận thức.

Điêu khắc Neolithic (khoảng 4000 trước Công nguyên 2000)
nghệ thuật đồ đá mới được ghi nhận trên tất cả cho gốm của nó, nhưng nó cũng đặc trưng tự do điêu khắc đứng và đồng tượng - đặc biệt là từ Văn minh lưu vực sông Ấn, Bắc Caucasus và nghệ thuật thời tiền Columbo ở châu Mỹ Hình thức ngoạn mục nhất của nghệ thuật đồ đá mới là Ai Cập. Quot; xuất hiện của các thành phố và các tòa nhà công cộng, và sự phát triển của các công cụ tinh vi hơn, gây ra một sự gia tăng chung trong nhu cầu đối với tất cả các loại nghệ thuật, trong đó có tác phẩm điêu khắc. Xem, ví dụ, tác phẩm điêu khắc Mesopotamian (3000-500). đó là trong thời đại ngày nay mà nghệ thuật bắt đầu đảm nhận một vai trò quan trọng trong việc phản ánh nguyện vọng của người cai trị mạnh mẽ và các vị thần họ tôn thờ. trong cộng đồng ngắn, thịnh vượng và đầy tham vọng là tốt cho nghệ thuật điêu khắc.

Điêu khắc Đông Địa Trung Hải (c.2000-1100 trước Công nguyên)
Sau sự ra hoa của kiến ​​trúc và các nghệ thuật khác ở Ai Cập, Levant cũng chứng kiến ​​sự nổi lên của nền văn hoá Minoan trên đảo Crete, được ghi nhận vì tác phẩm điêu khắc và đồ kim loại của nó. Nền văn minh sụp đổ, và Crete bị chinh phục bởi người Myceneans từ đất liền Hy Lạp, những người đang bị xáo trộn và thành phố Mycenae bị phá hủy vào khoảng năm 1100 TCN.

Điêu khắc Viễn Đông (khoảng năm 700 trước Công nguyên - 1150 CE)
nghệ thuật Trung Quốc trong suốt triều đại nhà Thương (c.1600-1050) đã phát triển dọc theo các đường hoàn toàn khác đối với giống Tây Đối với các tác phẩm điêu khắc bằng đồng tốt nhất được sản xuất tại Trung Quốc trong giai đoạn này, xem: .. Di chỉ Tam Tinh Đôi Bronzes (1200-1000 TCN) ví dụ nổi tiếng của Ấn Độ và Đông Nam Á điêu khắc bao gồm các phù điêu phi thường ở thế kỷ 11 Kandariya Đền Hindu Mahadeva (1017-1029) ở Madhya Pradesh, Ấn Độ, và thế kỷ 12 Chùa Khmer Wat Angkor (1115-1145) tại Campuchia.

Điêu khắc cổ đại (c.1100-100 trước Công nguyên)
Do sự trì trệ văn hóa của Hy Lạp "Dark Ages" (1100-900 TCN) và ưu thế của gốm trong thời kỳ Geometric (900-700 TCN), điêu khắc Hy Lạp đã không thực sự xuất hiện cho đến Daedalic hoặc Oriental-Style Thời gian khoảng 650 . TCN sau đó nó phát triển theo trình tự thời gian truyền thống của nghệ thuật Hy Lạp trong thời kỳ cổ đại, như sau: Thời gian Archaic (c.650-500 TCN); Thời gian cổ điển (c.500-323 TCN) và Hy Lạp thời kỳ (c.323- 100 TCN).

Điêu khắc Hy Lạp cổ đại (c. 600-500 TCN)
Hình tượng được đánh giá cao nhất của tác phẩm điêu khắc Hy Lạp cổ đại là kouros (pl.kouroi), hoặc đứng khỏa thân nam.

Điêu khắc cổ Hy Lạp (c.500-323 trước Công nguyên)
Chia thành các giai đoạn cổ điển sớm, giai đoạn cổ điển cao và thời kỳ Cổ điển Hậu, đây là đỉnh cao của sự sáng tạo của Hy Lạp. Trong nghệ thuật tạo hình, điêu khắc nổi tiếng như Polykleitos (5 TCN), Myron (Active 480-444 TCN), và Phidias (Hoạt động 432-38 TCN), Lysippos (c) (a) ,395-305 TCN), Praxiteles (Active 375-335 TCN), và Leochares (Active 340-320 TCN) - mà có thể vẫn vượt trội cho đến thời kỳ Phục hưng Ý.

Điêu khắc Văn hóa Hy Lạp (c.323-27 trước Công nguyên)
Trong giai đoạn này (đặc trưng bởi sự lây lan của văn hóa Hy Lạp trên khắp thế giới văn minh), chủ nghĩa hiện thực cổ điển đã được thay thế bởi heroicism lớn hơn và chủ nghĩa biểu hiện Xem :. Pergamene Trường nghệ thuật điêu khắc Hy Lạp (241-133 TCN) tác phẩm nổi tiếng của tác phẩm điêu khắc Hy Lạp Hy Lạp bao gồm :. Dying Gaul bởi Epigonus; những Tượng thần chiến thắng Samothrace; Laocoon and Sons của Ngài bằng cách Hagesandrus, Polydorus và Athenodorus (42-20 TCN), và Venus de Milo.

Điêu khắc Kim loại Celtic (400-100 trước Công nguyên)
Đừng quên Celts - các bộ lạc du mục xuất hiện từ vùng Caucasus vào khoảng 800 trước công nguyên, và dần dần lan rộng về phía tây qua Châu Âu (600-100 trước Công nguyên) đến bán đảo Iberia, Anh và Ai Len. blacksmithery và goldsmithery, họ quá vô tổ chức để cạnh tranh với Nhà nước đánh giá cao kỷ luật và tập trung của Roma. Cuối cùng toàn bộ Romanized, ít nhất là trên lục địa, nghệ thuật kim loại Celtic của họ bao gồm một số các tác phẩm điêu khắc kim loại tốt nhất của thời đại (ví dụ. các Broighter Thuyền C.100-50 TCN), cũng là thương nhân đặc biệt và các thiết kế kim loại phức tạp của họ đã được xuất khẩu và bắt chước xuất bản thế giới đã biết.

Điêu khắc Đất sét vĩ đại nhất thế giới
Quân đội Terracotta (hẹn hò với 246-208 TCN), một bộ sưu tập khổng lồ của các chiến binh đất sét và ngựa, được điêu khắc ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc, theo lệnh của Hoàng đế Tần Thủy Hoàng Đế. Hàng ngàn con số vẫn chôn tại khu vực này.

Điêu khắc La mã (c.200 BCE - c.200 CE)
Cho đến khoảng 27 TCN, mặc dù ảnh hưởng của nhà điêu khắc Etruscan trước - lưu ý cho họ "Joi de vivre" - tác phẩm điêu khắc La Mã được unidealized và ;. thực tế Sau đó nó trở nên lạnh lùng anh hùng, và khá tầm thường Nó được thiết kế trên tất cả để thể hiện sự uy nghi và quyền lực cai trị của La Mã, do đó ngoài một số phù điêu lịch sử tráng lệ (ví dụ. các bức phù điêu hình xoắn ốc của cột Trajan) và di tích hiếm (ví dụ. Ara Pacis Augustae), điêu khắc La Mã đã được chủ yếu được sử dụng trong việc sản xuất những bức tượng chân dung của Hoàng đế và các quan chức khác. Nói tóm lại, không có chuyện lớn.

Điêu khắc Byzantine (330-1450 CE)
Cho đến thế kỷ thứ tư, điêu khắc Kitô hữu tiên khởi đã hầu như chỉ phù điêu mộ cho quách ở Rome. Khi đế chế La Mã chia thành Đông và Tây, thủ phủ Đông nằm ở Constantinople. Nghệ thuật của Đông Đế chế La Mã, có trụ sở tại Byzantium, đã gần như hoàn toàn tôn giáo, nhưng, ngoài một số phù điêu ngà cạn và Chế Tác Vàng, thương hiệu Eastern Orthodox của Kitô giáo không cho phép 3-D tác phẩm nghệ thuật như bức tượng hoặc phù điêu cao. Tốt cho các họa sĩ, nhà điêu khắc xấu cho.

Điêu khắc trong thời kỳ Dark Ages (c.500-800)
Như tên cho thấy, đây là một thời kì đen tối và yên tĩnh cho điêu khắc châu Âu. Giáo Hội vẫn còn yếu, các rợ tộc (những người không có công lớn vào tác phẩm điêu khắc) đã mạnh lớn, và các thành phố còn nghèo khổ và vô văn hóa. Có một số hoạt động ở Constantinople và trên giáp giới châu Âu, ví dụ ở Ireland, nơi (800-1100) nhà thờ tu viện bắt đầu thực hiện một số hình thánh giá bằng đá được gọi là tác phẩm điêu khắc Celtic High Cross - trang trí Phúc âm và các mẫu Celtic khác - nhưng ít nghệ thuật thời trung cổ tạo ra trên lục địa.

Điêu khắc Romanesque sớm (Carolingian, Ottonian) (8.800-1050)
Sự hồi sinh của nghệ thuật điêu khắc thời trung cổ bắt đầu với Charlemagne I, Vua của người Frank, người đã lên ngôi Holy Roman Emperor ở 800. Các đế chế Carolingian tan khá nhanh chóng nhưng sự bảo trợ của nghệ thuật Charlemagne là một bước đầu tiên rất quan trọng trong sự phục hồi của nền văn hóa châu Âu, không kém phần quan trọng vì nhiều Romanesque và nhà thờ Gothic được xây dựng trên nền tảng kiến ​​trúc Carolingian. thành tựu kiến ​​trúc Charlemagne được tiếp tục bởi La Mã Thần thánh hoàng đế Otto I, II và III, trong một phong cách được gọi là Ottonian. vì vậy, nghệ thuật điêu khắc đã trở lại, mặc dù trên một quy mô khiêm tốn.

Romanesque Sculpture (c.1000-1200)
Trong thế kỷ 11, một Giáo Hội Kitô giáo tự tin hơn bắt đầu tái khẳng định bản thân. Chủ nghĩa bành trướng giáo lý này dẫn đến cuộc Thập Tự Chinh để giải phóng Đất Thánh khỏi sự kìm kẹp của Hồi giáo. Sự thành công của Crusaders và mua thực tế của Tòa Thánh Di tích kích hoạt việc xây dựng nhà thờ mới và nhà thờ trên khắp châu Âu theo phong cách Romanesque của kiến ​​trúc - một phong cách nổi tiếng ở Anh và Ireland là kiến ​​trúc "Norman" Điều này sẽ dẫn đến một làn sóng khổng lồ cho điêu khắc Romanesque và kính màu như vậy cuối cùng, nghệ thuật điêu khắc đã .. trở lại.

Điêu khắc Gothic (c.1150-1300)
Chương trình xây dựng của Giáo hội đã kích thích sự phát triển của các kỹ thuật kiến trúc mới Các quy tắc này đã được kết hợp lại vào giữa cuối thế kỷ 12 theo phong cách của các kiến trúc sư Renaissance sau đó gọi là "kiến trúc Gothic". Các tòa nhà nhỏ và cửa sổ kính màu rộng rãi, được xây dựng bên trong của nhiều nhà thờ thành những nơi trú ẩn đầy cảm hứng, nơi có các truyền thống Kitô giáo được truyền tải bằng nhiều loại hình Kinh Thánh khác nhau, bao gồm các cửa sổ kính màu đẹp , Và nhiều tác phẩm điêu khắc đã được lấp đầy bằng những bức tranh điêu khắc mô tả các cảnh trong Kinh thánh, cũng như hàng các tác phẩm điêu khắc mô tả các Vị Tiên Tri, Tông Đồ, các Vua của Judea cổ xưa, và các nhân vật phúc âm khác.

Điêu khắc Phục hưng của Ý (c.1400-1600)
Thời kỳ Phục Hưng của Italia được lấy cảm hứng từ việc "khám phá lại" và tôn kính những nghệ thuật cổ điển, đặc biệt là trong lĩnh vực kiến ​​trúc và điêu khắc. Ở Florence, người ta thường lấy cảm hứng từ các cá nhân như kiến ​​trúc sư Filippo Brunelleschi (1377-1446), nhà điêu khắc Donatello (1386-1466), họa sĩ Tommaso Masaccio và nhà lý thuyết Leon Battista Alberti (1404-72) và được tài trợ bởi gia đình Medici Sau đó lan sang Rôma - nơi mà nó đã nhận được sự ủng hộ từ các tham vọng của ĐGH Sixtus IV (1471-84), Đức Giáo Hoàng Julius II (1503-13), ĐGH Leo X (1513-21) và Đức Giáo hoàng Paul III (1534-45) ) Và Venice. Nghệ thuật ở Bắc Âu (đặc biệt là Flanders, Hà Lan, Đức và Anh) cũng trải qua thời kỳ phục hưng, đặc biệt là trong sơn dầu, in ấn và trong một phạm vi nhỏ hơn là khắc gỗ, mặc dù cái gọi là tác động của phương Bắc Do Cải cách .1520) và sự thiếu vắng sự bảo trợ tôn giáo từ một Giáo hội Tin Lành đã có một cái nhìn mờ nhạt về bức tranh và điêu khắc tôn giáo.

Điêu khắc tiền Phục hưng (1400-90)
Với sự tôn trọng đối xử dành cho thời kỳ Phục hưng Ý, thật dễ dàng để quên rằng nhiều nghệ sĩ người Ý bị ảnh hưởng mạnh bởi truyền thống kiến ​​trúc Gothic và khéo léo. Điêu khắc thời kỳ Phục hưng, đặc biệt, đã mắc nợ với người tiền nhiệm Gothic của họ. Người ta chỉ cần nghiên cứu các phù điêu trên mặt tiền và cửa ra vào Sự khác biệt lớn giữa các nhà điêu khắc Gothic và Renaissance là tên của cái sau này giờ đã nổi tiếng thế giới, trong khi nhiều cái tên cũ lại là thế giới nổi tiếng thế giới, Không biết. Mang này trong tâm trí, điêu khắc thời kỳ Phục hưng sớm tìm cách cải thiện hơn nữa về công trình kiến ​​trúc Gothic, lấy nhiều cảm hứng từ cổ điển La Mã và điêu khắc Hy Lạp. Bằng cách đó, họ tiêm tượng của họ với một loạt các cảm xúc và thấm nhuần chúng với năng lượng mới và suy nghĩ. ba nghệ sĩ 3-D lớn nhất của thời kỳ Phục hưng sớm là Lorenzo Ghiberti (1378-1455), Donato di Niccolo di Betto Bardi, được gọi là Donatello, và Andrea del Verrocchio (1435-1488).

Điêu khắc Thịnh Phục hưng (khoảng 1490-1530)
Nhà sử học nghệ thuật Anthony Blunt nói về các tác phẩm của Michelangelo như Pieta (1497-9, đá cẩm thạch, nhà thờ Saint Peters, Rome) và các tác phẩm điêu khắc thời kỳ Phục Hưng của Michelangelo (1475-1564) (151-16, bằng đá cẩm thạch, Louvre, Paris) mà mọi người sở hữu một "chất lượng siêu nhân" nhưng cũng "cảm giác ấp ủ, trầm ngâm lo lắng." Họ phản ánh bi kịch của con người. "Một số tác phẩm chạm khắc bằng đá cẩm thạch của Michelangelo có một vẻ đẹp hoàn hảo và đánh bóng, chứng tỏ sự thành thạo về kỹ thuật tuyệt đối của ông.

Điêu khắc Phục hưng Bắc Âu (khoảng 1415-1530)
Ở Bắc Âu, nghệ thuật điêu khắc đã được minh họa đặc biệt bởi hai thợ thủ công tuyệt vời người mất nghệ thuật điêu khắc gỗ lên tầm cao mới: limewood nhà điêu khắc Đức Tilman Riemenschneider (1460-1531), lưu ý cho phù điêu của mình và freestanding điêu khắc gỗ; và Người thợ khắc gỗ Veit Stoss (1450-1533) nổi tiếng với bàn thờ tinh tế của mình.

Điêu khắc Tác phong (1530-1600)
Nếu sự tự tin và trật tự của thời kỳ cao Renaissance đã được phản ánh trong các hình thức lý tưởng của tác phẩm điêu khắc mang tính tượng trưng, ​​Mannerist điêu khắc phản ánh sự hỗn loạn và sự không chắc chắn của một châu Âu rót bởi bộ phận tôn giáo và Roma vừa bị sa thải và bị chiếm đóng bởi những người lính Pháp.

Điêu khắc Baroque (c.1600-1700)
Trong cuối thế kỷ 16, để đáp ứng với Cải Cách Tin Lành, Giáo hội Công giáo La Mã đã phát động riêng của mình phong trào phản cải cách. Chiến dịch tuyên truyền này, được thiết kế để thuyết phục các tín đồ để trở về Giáo Hội "true", sử dụng các vỏ trang đầy đủ của nghệ thuật thị giác, bao gồm Kiến trúc, điêu khắc và vẽ tranh, và liên quan đến một thành ngữ vĩ đại, kịch tính hơn được biết đến như là nghệ thuật Baroque. Nó dẫn đến sự bảo trợ lớn cho các nghệ sĩ - tin tốt cho các nhà điêu khắc!

Điêu khắc Rococo (c.1700-1789)
Về cơ bản, một phản ứng của Pháp đối với mức độ nghiêm trọng của nghệ thuật Baroque, nghệ thuật Rococo bắt đầu ở tòa án Pháp tại Cung điện Versailles trước khi lan rộng khắp Châu Âu. Nếu tác phẩm điêu khắc Baroque là kịch tính và nghiêm trọng, Rococo là tất cả sự hài hước và không có chất, mặc dù trên thực tế nó không phải là Bernini và những người đương thời đã tạo ra một phong cách khác biệt từ Baroque, nhưng theo một phong cách khác nhau, thậm chí có thể nói về những phẩm chất của Rococo trong tác phẩm điêu khắc - không chính thức, sự hăng hái, sự quan tâm đến những vấn đề của trái tim Và sự tránh né sự nghiêm túc.

Điêu khắc Tân Cổ điển (từ 1790-1830)
Các công trình kiến trúc tân cổ điển bao gồm Pantheon (Paris), Arc de Triomphe (Paris), Brandenburg Gate (Berlin) và Tòa nhà Quốc hội Hoa Kỳ (American Capitol Building).

Điêu khắc thế kỷ 19
Thế kỷ XIX là thời kỳ khủng hoảng cho điêu khắc. Nói cách đơn giản, sự phát triển kiến ​​trúc đã tự thu gọn, sự bảo trợ tôn giáo đã bị suy giảm do cuộc Cách mạng Pháp và khí hậu chung của "chủ nghĩa dân túy" Nhiều nhầm lẫn trong tâm trí của khách hàng thể chế và cá nhân như những gì người triển lãm (và phong cách) cho đại diện điêu khắc.

Điêu khắc thế kỷ 20: Sự xuất hiện của chủ nghĩa Hiện đại
Với tác phẩm điêu khắc ít phản ánh xu hướng mới của nghệ thuật hiện đại trong thế kỷ 19, như một ví dụ của Auguste Rodin (1840-1917) được tự do theo đuổi một tượng đài độc đáo có nguồn gốc từ tư tưởng thời Phục hưng, và những người khác để tôn vinh các giá trị của Victoria dưới hình thức yêu nước và Các nhân vật lịch sử, cũng được thực hiện theo cách thức thời đại, chỉ đến khi xuất hiện những nhà điêu khắc thế kỷ 20 hiện đại như Constantin Brancusi (1876-1957), Umberto Boccioni (1882-1916) và Naum Gabo (Naum Neemia Pevsner) 1890-1977), tác phẩm điêu khắc thực sự bắt đầu thay đổi, vào cuối thế kỷ.

Điêu khắc sau chiến tranh (1945-70)
Không có tác phẩm điêu khắc ở New York hay trong lịch sử của lớp học.Trong bài tổng quan này, chúng ta không biết làm thế nào để đánh giá lịch sử của lớp học.Trong nghiên cứu này, chúng ta không biết làm thế nào để tìm hiểu lịch sử. Trên ý tưởng đằng sau đối tượng 3-D, chứ không phải là đối tượng chính nó - cũng như sự mờ nhạt giữa bức tranh và điêu khắc.

Điêu khắc Pop-Art
Theo thời gian, phong trào thời hậu chiến lớn đầu tiên của các nhà điêu khắc, là Pop-Art vào năm 1960, bắt nguồn từ tác phẩm tiên phong của Robert Rauschenberg (1925-2008) và Jasper Johns (1930) trong những năm 1950.

Điêu khắc Tối giản
Ngược lại với nghệ thuật Pop, những năm 60 chủ nghĩa Minimal đã khám phá ra độ tinh khiết của các ví dụ cực kỳ đơn giản đến mức vô lý.
Nghệ thuật Thực địa: Điêu khắc Môi trường
Người dân đang xây dựng lâu đài cát trên bãi biển, các nghệ sĩ lao vào rừng và đào, đào và tạo hình cảnh quan tự nhiên để tạo ra (Những gì họ đã là nghệ thuật).

Điêu khắc Đương đại Hậu hiện đại
Năm 1970, một lượng ngày càng tăng của nghệ thuật đương đại là rất khó - các nhà phê bình nghệ thuật sẽ nói rằng, wacky, không thể hiểu nổi và kitsch-như.Từ năm 1970 trở đi, khuynh hướng này đã được christened "Nghệ thuật hậu hiện đại" Nếu chúng ta làm như vậy, nó không thể giải thích được nó. Đối với tác phẩm điêu khắc hậu hiện đại, người ta có thể nói là điêu khắc đến giới hạn của biểu hiện ba chiều và thường xuyên đi xuyên qua các nghệ thuật - Nghệ thuật thuần túy và ngay cả nhà hát.


(Cập nhật 2022)

No comments: