Sunday, October 2, 2016

Who


The Who là một ban nhạc rock Anh thành lập vào năm 1964. Các thành viên nỗi tiếng được biết đến là ca sĩ Roger Daltrey, guitarist Pete Townshend, tay bass John Entwistle và tay trống Keith Moon. Họ được coi là một trong những ban nhạc rock có ảnh hưởng nhất của thế kỷ 20. The Who phát triển từ một nhóm trước đây, Detours, trước khi có được ổn định qua một số thàh quả của Daltrey, Townshend, Entwistle và Moon. Sau khi phát hành single High Numbers, nhóm tự tạo cho mình như là một phần của phong trào mod và nghệ thuật mang tính tự động phá hoại bởi việc đập phá trống đàn trên sân khấu. Họ đã được công nhận ở Anh sau khi đĩa đơn đầu tiên của họ mang tên Who, "I Can't Explain", lọt vào top 10. Một chuỗi những đĩa đơn thành công tiếp theo, bao gồm "My Generation", "Substitute" và "Happy Jack". Mặc dù ban đầu được coi là một hành động đơn lẻ, họ cũng tìm thấy thành công với album My Generation và A Quick One. Năm 1967, họ đã đạt được thành công tại Mỹ sau khi biểu diễn tại Monterey Pop Festival, và đĩa đơn nhóm Top ten "I Can See for Miles". Họ đã phát hành The Who Sell Out vào cuối năm này, và dành nhiều thời gian đi lưu diễn năm 1968. Album thứ tư của nhóm, rock opera 1969 của Tommy, là một thành công thương mại lớn và quan trọng. Xuất hiện trực tiếp tại Woodstock và Isle of Wight Festival, cùng với album live Live At Leeds, chuyển đổi uy tín của Who từ một ban nhạc hit single thành một rock act đáng nể.


Sự thành công của họ đã gia tăng áp lực công việc đối với Townshend viết nhạc, và dẫn đến việc Tommy, Lifehouse, bị mất đi lợi thế trong Who’s Next của năm 1971. Sau này nhóm phát hành Quadrophenia (1973) và The Who by Numbers (1975), theo dõi qua băng ghi về Tommy và chuyến lưu diễn với lượng khán giả đông đảo trước khi bán nghỉ việc từ những buổi biểu diễn vào cuối năm 1976. Việc phát hành Who Are You trong tháng 8 năm 1978 đã bị lu mờ bởi cái chết của Moon vào ngày 7 tháng 9. Kenney Jones, cựu thành viên của Small Faces và Faces, được thay Moon và cả nhóm tiếp tục đi lưu diễn. Một bộ phim của Quadrophenia và bộ phim tài liệu hồi cứu The Kids Are Alright đã được phát hành vào năm 1979 nhóm tiếp tục ghi âm, phát hành Moon Dances năm 1981 và It’s Hard năm sau, trước khi tan rã. Thỉnh thoảng họ cho tái lại hình ảnh xuất hiện trực tiếp như Live Aid năm 1985, kỷ niệm 25 năm các tour lưu diễn vào năm 1989 và cho một tour của Quadrophenia năm 1996 The Who tiếp tục đi lưu diễn thường xuyên trong năm 1999, với tay trống Zak Starkey, một đáp ứng tích cực, và khả năng sẽ có một album mới, nhưng kế hoạch này đã bị đình trệ bởi cái chết của Entwistle vào tháng 6 năm 2002. Townshend và Daltrey tiếp tục dẫn dắt Who, phát hành Endless Wire (2006), đạt top ten ở Anh và Hoa Kỳ. Nhóm tiếp tục chơi trực tiếp thường xuyên, bao gồm cả tour Quadrophenia và More trong năm 2012, trước khi công bố vào năm 2014 ý định nghỉ lưu diễn sau album mới đi kèm với live show. Tuy nhiên, trong tháng 10 năm 2014 nhóm đã công bố một tour lưu diễn kỷ niệm lớn 50 năm sẽ diễn ra vào năm 2015.


Ba thành viên sáng lập của Who, Roger Daltrey, Pete Townshend và John Entwistle, sống và lớn lên ở Acton, London. Cả ba đã qua kỳ kiểm tra 11 và được chuyển đến Acton County Grammar School. Cha của Townshend, Cliff, chơi saxophone và mẹ, Betty, hát trong khu giải trí của Không quân Hoàng gia trong Thế chiến II. Cha của Entwistle, Herbert, chơi trumpet, và mẹ, Queenie, chơi piano. Townshend và Entwistle đã trở thành bạn bè trong năm thứ hai ở Acton County, và thành lập một nhóm nhạc jazz truyền thống, Confederates, trong khi Entwistle cũng từng chơi kèn Tây trong dàn nhạc giao hưởng của trường Middlesex. Cả hai cùng bị ảnh hưởng bởi sự phổ biến ngày càng tăng của dòng nhạc rock 'n' roll, và Townshend đặc biệt ngưỡng mộ single đầu tiên của Cliff, "Move It". Entwistle đã quyết định chuyển qua chơi guitar như là nhạc cụ được lựa chọn của mình, nhưng sau khi cố gắng luyện tập do ngón tay lớn của mình, và sau khi nghe tiếng đàn của Duane Eddy, ông quyết định chuyển qua chơi bass. Ông đã không đủ khả năng có được nhạc cụ cho riêng của mình và để ở nhà. Sau Acton County, Entwistle đến làm việc với Inland Revenue, trong khi Townshend bắt đầu một học tại Ealing Art College, một động thái mà sau này ông mô tả là có ảnh hưởng sâu sắc về quá trình hình thành của Who.


Daltrey lớn hơn họ năm tuổi, được chuyển đến Acton từ Shepherd’s Bush, một khu vực có nhiều tầng lớp lao động. Ông đã gặp rắc rối ở trường, và phát hiện ra nhóm và dòng nhạc rock 'n' roll. Ông bị đuổi khỏi trường trong độ tuổi 15 và tìm được việc làm trên một công trường xây dựng. Daltrey cho rằng sự nghiệp âm nhạc tiếp theo của mình đã cứu anh ta từ công việc của một người lao động, và năm 1959 ông khởi xướng một ban nhạc được sau chuyển thành Who. Ban nhạc, gọi là Detours, biểu diễn chuyên nghiệp ngay từ ban đầu, như tại các buổi lễ của công ty hoặc đám cưới và Daltrey giữ một vị trí quan trọng về tài chính cũng như âm nhạc. Daltrey gặp Entwistle tình cờ trên đường phố, thấy ông mang theo một cây bass, và tuyển dụng anh ta vào Detours. Vào mùa hè năm 1961, Entwistle đề nghị thêm Townshend vào như là một tay chơi guitar. Ban nhạc chơi nhạc cụ của Shadows và Ventures, cũng như chơi lại một loạt các bản pop và jazz truyền thống. Vào thời điểm Townshend đã được tuyển dụng, các thành phần gồm Daltrey chơi lead guitar, Entwistle chơi bass, Harry Wilson chơi trống và Colin Dawson là ca sĩ chính. Daltrey được coi là nhà lãnh đạo của nhóm và theo Townshend, "chạy mọi thứ theo cách ông muốn". Wilson đã bị sa thải vào mùa hè năm 1962 công việc được chuyển cho Doug Sandom, mặc dù là người lớn tuổi hơn những người còn lại của ban nhạc, đã lập gia đình, là một nhạc sĩ tốt, đã có thời gian hai năm chơi bán chuyên nghiệp. Dawson về sau đã rời khỏi band sau khi thường xuyên tranh cãi với Daltrey.


Với sự ra đi của Dawson, Daltrey trở thành ca sĩ chính, và Townshend, với sự khuyến khích của Entwistle, đã trở thành tay guitarist duy nhất. Thông qua mẹ của Townshend, nhóm có được một hợp đồng với sáng lập viên địa phương Robert Druce người bắt đầu đặt các ban nhạc như là một hành động hỗ trợ. Detours chịu ảnh hưởng bởi lối chơi của các ban nhạc đã được họ hỗ trợ, bao gồm Screaming Lord Sutch, Cliff Bennett và Rebel Rousers, Shane Fenton và Fentones, và Johnny Kidd và Pirates. Detours đặc biệt quan tâm đến Pirates khi họ cũng chỉ có một tay guitarist, Mick Green. Green gây cảm hứng cho Townshend về hòa điệu và phong cách chơi lead guitar, trong khi lối chơi bass của Entwistle đã trở thành một công cụ chính, chơi giai điệu. Entwistle luôn phát triển kỹ thuật bass của ông trong suốt sự nghiệp của mình. Vào tháng 2 năm 1964, họ đã gây chú ý đến các nhóm Johnny Devlin và Detours, vì vậy quyết định thay đổi tên của họ. Townshend và bạn cùng phòng của ông Richard Barnes đã dành một đêm xem xét những cái tên mang tính tiềm năng, tập trung vào một chủ đề về những thông báo vui đùa, bao gồm cả "No One" và "The Group". Townshend ưa thích "the Hair", trong khi Barnes thích "Who" vì nó "đã có một cú vào pop". Daltrey lắng nghe lời đề nghị vào sáng hôm sau và quyết định Who là lựa chọn tốt nhất.


1964-1978
Vào thời điểm Detours đã thay đổi tên thành Who, họ đã có được hợp đồng biểu diễn thường xuyên, trong đó có các khách sạn Oldfield ở Greenford, khách sạn White Hart ở Acton, câu lạc bộ xã hội Goldhawk tại Bush Shepherd, và hội trường Notre Dame ở Leicester square. Họ cũng đã thay thế Druce là người quản lý bằng Helmut Gorden, người mà họ đảm bảo một buổi thử tiếng với Chris Parmeinter cho Fontana Records. Vào cuối buổi thử tiếng, Parmeinter giải thích tiếng trống là một vấn đề. Theo Sandom, Townshend ngay lập tức quay sang và chửi tấn công anh ta, còn đe dọa sa thải nếu lối chơi của mình không được cải thiện ngay. Sandom chán ghét bỏ đi, nhưng đã bị thuyết phục để cho mượn bộ đồ nghề của mình cho bất kỳ tiềm năng nào đang có hoặc được thay thế. Sandom và Townshend đã không nói chuyện với nhau lần nào nữa trong 14 năm. Trong một buổi biểu diễn với một tay trống thay thế vào cuối tháng Tư tại Oldfield, ban nhạc đã gặp Keith Moon lần đầu tiên. Không giống như các thành viên khác, Moon lớn lên ở Wembley, và đã chơi trống trong ban nhạc kể từ năm 1961 lúc ông đang biểu diễn với một ban nhạc bán chuyên nghiệp được gọi là Beachcombers, nhưng muốn chơi trong một ban nhạc chuyên nghiệp. Moon chơi một vài bài hát với nhóm, đã làm phá vỡ một bàn đạp trống bass và rách một làn da trống trong khi chơi. Ban nhạc đã rất ấn tượng với năng lực sự nhiệt tình này, và đề nghị cho ông công việc. Moon còn chơi cho Beachcombers thêm vài lần nữa, nhưng cuối cùng thì một cuộc đụng độ xảy ra và ông không có lựa chọn nào khác để cống hiến toàn thời gian cho Who. Bên Beachcombers cũng thử tiếng Sandom như một sự thay thế, tin rằng ông rời Who do xung đột cá nhân, nhưng lại không mấy ấn tượng với màn biểu diễn và từ chối.


Trong mùa hè, Who thay đổi người quản lý của họ cho Peter Meaden. Ông quyết định rằng nhóm sẽ là lý tưởng để đại diện cho phong trào mod phát triển ở Anh có liên quan đến thời trang, xe máy và các thể loại âm nhạc như rhythm and blues, soul, and beat music. Ông đổi tên nhóm High Numbers, ăn mặc quần áo mod điển hình, bảo đảm một thứ hai, buổi thử giọng thuận lợi hơn với Fontana và viết hai bên cho single "Zoot Suit"/"I'm the Face" là một nỗ lực để thu hút để mods. Meaden trong thực tế chỉ đơn thuần là viết lời bài hát, như điều chỉnh cho "Zoot Suit" là "Misery" của Dynamics, trong khi "I'm the Face" vay mượn của Slim Harpo "I Got Love If You Want It". Mặc dù Meaden cố gắng để thúc đẩy single, nhưng nó không đạt top 50 và ban nhạc lại tự gọi mình là Who. Meaden đã được thay thế bởi hai nhà làm phim, Kit Lambert và Chris Stamp. Họ đang tìm kiếm một nhóm nhạc rock trẻ trung, để họ có thể làm một bộ phim, và đã nhìn thấy ban nhạc chơi tại khách sạn Railway Hotel trong Wealdstone, một địa điểm thường xuyên cho họ. Lambert tìm thấy mối quan hệ đặc biệt với Townshend, do sở học về nghệ thuật của mình ở trường, thôi thúc ông viết một số bài hát. Vào tháng 8, Lambert và Stamp quay một bộ phim quảng cáo về những đặc trưng của nhóm và khán giả của họ tại Railway. Để làm nổi bật phong cách âm nhạc của mình, ban nhạc đã thay đổi lối chơi của họ đối với thể loại soul, rhythm và blues và Motown covers, và tạo ra khẩu hiệu "Maximum R&B". Vào tháng 6 năm 1964, trong một buổi biểu diễn tại Railway, Townshend vô tình làm vỡ đầu cần đàn guitar của mình vì trần nhà thấp trên sân khấu. Tức giận bởi tiếng cười từ khán giả, anh ta đập tan cây đàn ngay trên sân khấu, rồi sau đó chọn cây guitar khác và tiếp tục chương trình. Tuần sau, khán giả thích thú đến để xem một sự việc lặp lại. Moon kịp thời có nhiệm vụ đá đổ bộ trống của mình. Nghệ thuật tự động phá hoại lại tiếp diễn, như mô tả của Townshend, đã trở thành một đặc trưng của Who trong các buổi diễn nhạc sống. Các sự cố tại Railway Hotel là một trong những sự kiện mà tạp chí Rolling Stone gọi là "50 khoảnh khắc làm thay đổi lịch sử của Rock 'n' Roll"


1978-1983
Một ngày sau cái chết của Moon, Townshend đã ban hành một tuyên bố nói rằng "Chúng tôi quyết tâm hơn bao giờ hết để thực hiện, và chúng tôi muốn tinh thần của nhóm mà Keith đóng góp rất nhiều để ra đi, mặc dù không có con người nào có thể mang đi vị trí của mình". Trong tháng 11 năm 1978, Kenney Jones, cựu thành viên của Small Faces và Faces, gia nhập ban nhạc làm người kế nhiệm của Moon. Keyboard John "Rabbit" Bundrick cũng tham gia vào ban nhạc như một thành viên không chính thức. Bundrick đã được lên kế hoạch để chơi trên Who Are You, nhưng không được do một chấn thương. Ngày 02 tháng 5 năm 1979, Who trở lại sân khấu với một buổi hòa nhạc được đón nhận nồng nhiệt tại Rainbow Theatre ở London, tiếp theo trong mùa xuân và mùa hè bằng cuộc biểu diễn tại Liên hoan phim Cannes ở Pháp, ở Scotland, tại sân vận động Wembley ở London, ở Tây Đức, tại nhà hát Capitol ở Passaic, New Jersey, và trong năm ngày tại Madison Square Garden ở New York City.


Năm đó cũng chứng kiến ​​sự ra mắt của bộ phim Quadrophenia. Được Franc Roddam đạo diễn bởi trong tư cách chỉ đạo đầu tay của mình, với các vai diễn đơn giản hơn là số âm nhạc của Tommy. Sting đóng vai Ace Face, một mod đồng nghiệp và bạn bè của Jimmy. John Lydon được coi là Jimmy, nhưng vai diễn đã đến Phil Daniels. Nhạc nền là Jones xuất hiện đầu tiên trong lịch sử sau khi tiếp quản toàn bộ từ Moon sau khi ông chết, thể hiện trên các tài liệu mới bằng văn bản không có trong album gốc. Bộ phim là một thành công quan trọng ở Anh và kêu gọi phong trào phục hưng mod phát triển. Jam đã chịu ảnh hưởng âm nhạc của Who, và các nhà phê bình nhận thấy một sự tương đồng giữa Townshend và nhà lãnh đạo của nhóm, Paul Weller. The Kids Are Alright cũng được hoàn thành vào năm 1979. Đó là một hồi tưởng trong sự nghiệp của ban nhạc ngày đó, đạo diễn Jeff Stein. Bộ phim bao gồm cảnh quay của ban nhạc tại Monterey, Woodstock và Pontiac, và clip từ chương trình Smothers Brothers và Russell Harty Plus. Moon đã qua đời trong giai đoạn sản xuất, một tuần sau khi ông đã nhìn thấy những rạn nứt với Daltrey. Bộ phim bao gồm biểu diễn trực tiếp của Moon tại Shepperton Studios, và một track âm thanh của anh ta chơi trong cảnh im lặng của mình đó là lần cuối cùng anh chơi trống. Trong tháng mười hai, Who trở thành ban nhạc thứ ba, sau khi The Beatles và Band, được đặc trưng trên trang bìa của Time. Các bài được viết bởi Jay Cocks, cho biết ban nhạc đã "vượt qua, tồn tại lâu hơn, sống lâu hơn và hạ bệ" tất cả các ban nhạc rock đương thời của họ.


The Who are an English rock band that formed in 1964. Their best known line-up consisted of lead singer Roger Daltrey, guitarist Pete Townshend, bassist John Entwistle and drummer Keith Moon. They are considered one of the most influential rock bands of the 20th century. The Who developed from an earlier group, the Detours, before stabilising around a line-up of Daltrey, Townshend, Entwistle and Moon. After releasing a single as the High Numbers, the group established themselves as part of the mod movement and featured auto-destructive art by destroying guitars and drums on stage. They achieved recognition in the UK after their first single as the Who, "I Can't Explain", reached the top ten. A string of successful singles followed, including "My Generation", "Substitute" and "Happy Jack". Although initially regarded as a singles act, they also found success with the albums My Generation and A Quick One. In 1967, they achieved success in the US after performing at the Monterey Pop Festival, and with the top ten single "I Can See for Miles". They released The Who Sell Out at the end of the year, and spent much of 1968 touring. The group's fourth album, 1969's rock opera Tommy, was a major commercial and critical success. Subsequent live appearances at Woodstock and the Isle of Wight Festival, along with the live album Live At Leeds, transformed the Who's reputation from a hit-singles band into a respected rock act.


With their success came increased pressure on lead songwriter Townshend, and the follow-up to Tommy, Lifehouse, was abandoned in favour of 1971's Who's Next. The group subsequently released Quadrophenia (1973) and The Who by Numbers (1975), oversaw the film adaptation of Tommy and toured to large audiences before semi-retiring from live performances at the end of 1976. The release of Who Are You in August 1978 was overshadowed by the death of Moon on 7 September. Kenney Jones, formerly of the Small Faces and the Faces, replaced Moon and the group resumed touring. A film adaptation of Quadrophenia and the retrospective documentary The Kids Are Alright were released in 1979. The group continued recording, releasing Face Dances in 1981 and It's Hard the following year, before breaking up. They occasionally re-formed for live appearances such as Live Aid in 1985, a 25th anniversary tour in 1989 and for a tour of Quadrophenia in 1996. The Who resumed regular touring in 1999, with drummer Zak Starkey, to a positive response, and were considering the possibility of a new album, but these plans were stalled by Entwistle's death in June 2002. Townshend and Daltrey elected to continue as the Who, releasing Endless Wire (2006), which reached the top ten in the UK and US. The group continued to play live regularly, including the Quadrophenia and More tour in 2012, before announcing in 2014 their intention to retire from touring following a new album and accompanying live shows. However in October 2014 the group announced a massive 50th Anniversary tour to take place in 2015.


The three founding members of the Who, Roger Daltrey, Pete Townshend and John Entwistle, grew up in Acton, London. All three passed the Eleven plus exam and went to Acton County Grammar School. Townshend's father, Cliff, played saxophone and his mother, Betty, had sung in the entertainment division of the Royal Air Force during World War II. Entwistle's father, Herbert, played trumpet, and his mother, Queenie, played piano. Townshend and Entwistle became friends in their second year of Acton County, and formed a trad jazz group, the Confederates, while Entwistle also played french horn in the Middlesex Schools' Symphony Orchestra. Both became influenced by the increasing popularity of rock 'n' roll, and Townshend particularly admired Cliff Richard's debut single, "Move It". Entwistle had decided to move to guitar as his instrument of choice, but after struggling with it due to his large fingers, and on hearing the guitar work of Duane Eddy, decided to move to the bass. He was unable to afford his own instrument and built one at home. After Acton County, Entwistle went to work with the Inland Revenue, while Townshend started a course at Ealing Art College, a move that he later described as profoundly influential on the course of the Who.


Daltrey, who was in the year above them, had moved to Acton from Shepherd's Bush, a more working-class area. He had trouble fitting in at school, and discovered gangs and rock 'n' roll. He was expelled from school aged 15 and found work on a building site. Daltrey maintains that his subsequent musical career saved him from a dead-end working man's job,[10] and in 1959 he started the band that was to evolve into the Who. The band, called the Detours, played professional gigs from the very beginning, such as corporate and wedding functions, and Daltrey kept a close eye on the finances as well as the music. Daltrey met Entwistle by chance on the street, noticed he was carrying a bass, and recruited him into the Detours. In the summer of 1961, Entwistle suggested Townshend as an additional guitarist. The band played instrumentals by the Shadows and the Ventures, as well as a variety of pop and trad jazz covers. By the time Townshend was recruited, the line-up consisted of Daltrey as lead guitarist, Entwistle on bass, Harry Wilson on drums and Colin Dawson as vocalist. Daltrey was considered the leader of the group and, according to Townshend, "ran things the way he wanted them". Wilson was fired in the summer of 1962 in preference to Doug Sandom, who despite being significantly older than the rest of the band, and married, was a better musician, having been playing semi-professionally for two years at that point. Dawson subsequently quit after frequently arguing with Daltrey.


With the departure of Dawson, Daltrey moved to performing as lead vocalist, and Townshend, with Entwistle's encouragement, became the sole guitarist. Through Townshend's mother, the group obtained a management contract with local promoter Robert Druce who started booking the band as a support act. The Detours became influenced by bands they were supporting, including Screaming Lord Sutch, Cliff Bennett and the Rebel Rousers, Shane Fenton and the Fentones, and Johnny Kidd and the Pirates. The Detours were particularly interested in the Pirates as they also only had one guitarist, Mick Green. Green inspired Townshend to take up a combined rhythm and lead guitar style, while Entwistle's bass became more of a lead instrument, playing melodies. Entwistle would develop his bass technique throughout his career. In February 1964, they became aware of the group Johnny Devlin and the Detours, so they decided to change their name. Townshend and his room-mate Richard Barnes spent a night considering potential names, focusing on a theme of joke announcements, including "No One" and "The Group". Townshend preferred "the Hair", while Barnes liked "the Who" because it "had a pop punch". Daltrey listened to suggestions the next morning and decided the Who was the best choice.


1964-1978
By the time the Detours had changed their name to the Who, they had already found regular gigs, including at the Oldfield Hotel in Greenford, the White Hart Hotel in Acton, the Goldhawk Social Club in Shepherd's Bush, and the Notre Dame Hall in Leicester Square. They had also replaced Druce as manager with Helmut Gorden, with whom they secured an audition with Chris Parmeinter for Fontana Records. At the end of the audition, Parmeinter explained the drumming was a problem. According to Sandom, Townshend immediately turned on him and verbally assaulted him, threatening to fire him if his playing did not immediately improve. Sandom quit in disgust, but was persuaded to lend his kit to any potential stand-ins or replacements. Sandom and Townshend did not speak to each other again for 14 years. During a gig with a stand-in drummer in late April at the Oldfield, the band met Keith Moon for the first time. Unlike the other members, Moon grew up in Wembley, and had been drumming in bands since 1961. At the time he was performing with a semi-professional band called the Beachcombers, but wanted to play in a band full-time. Moon played a few songs with the group, breaking a bass drum pedal and tearing a drum skin in the process. The band were impressed with his energy and enthusiasm, and offered him the job. Moon performed with the Beachcombers a few more times, but eventually a clash of dates occurred and he had no option but to devote himself full-time to the Who. The Beachcombers auditioned Sandom as a replacement, believing he left the Who due to a personality clash, but were unimpressed with his playing and declined.


In the summer, the Who changed their manager to Peter Meaden. He decided that the group would be ideal to represent the growing mod movement in Britain which involved fashion, scooters and music genres such as rhythm and blues, soul, and beat music. He renamed the group the High Numbers, dressed them up in typical mod clothes, secured a second, more favourable audition with Fontana and wrote the two sides for their single "Zoot Suit"/"I'm the Face" as an attempt to appeal to mods. Meaden had in fact merely written the lyrics, as the tune for "Zoot Suit" was "Misery" by the Dynamics, while "I'm the Face" borrowed from Slim Harpo's "I Got Love If You Want It". Although Meaden attempted to promote the single, it failed to reach the top 50 and the band reverted to calling themselves the Who. Meaden was replaced as manager by two film-makers, Kit Lambert and Chris Stamp. They were looking for a young, unsigned rock group that they could make a film about, and had seen the band playing at the Railway Hotel in Wealdstone, which had become a regular venue for them. Lambert found affinity with Townshend in particular, due to his art school background, and encouraged him to write songs. In August, Lambert and Stamp filmed a promotional film featuring the group and their audience at the Railway. To highlight their music style, the band changed their set towards soul, rhythm and blues and Motown covers, and created the slogan "Maximum R&B". In June 1964, during a performance at the Railway, Townshend accidentally broke the head of his guitar on the low ceiling above the stage. Angered by laughing from the audience, he smashed the instrument on the stage, then picked up another guitar and continued the show. The following week, the audience were keen to see a repeat of the event. Moon promptly obliged and kicked his drum kit over. Subsequent auto-destructive art, as described by Townshend, became a feature of the Who's live set. The incident at the Railway Hotel is one of Rolling Stone magazine's "50 Moments That Changed the History of Rock 'n' Roll"


1978-1983
The day after Moon's death, Townshend issued a statement saying "We are more determined than ever to carry on, and we want the spirit of the group to which Keith contributed so much to go on, although no human being can ever take his place." In November 1978, Kenney Jones, formerly of the Small Faces and the Faces, joined the band as Moon's successor. Keyboardist John "Rabbit" Bundrick also joined the live band as an unofficial member. Bundrick had been scheduled to play on Who Are You, but he was unavailable due to an injury. On 2 May 1979, the Who returned to the stage with a well-received concert at the Rainbow Theatre in London, followed up over the spring and summer by performances at the Cannes Film Festival in France, in Scotland, at Wembley Stadium in London, in West Germany, at the Capitol Theater in Passaic, New Jersey, and in five dates at Madison Square Garden in New York City.


That year also saw the release of the Quadrophenia film. It was directed by Franc Roddam in his feature-directing début, and features straightforward acting rather than musical numbers as in Tommy. Sting starred as the Ace Face, a fellow mod and friend of Jimmy. John Lydon was considered as Jimmy, but the role went to Phil Daniels. The soundtrack was Jones' first appearance on record after taking over full-time from Moon after his death, performing on newly written material not on the original album. The film was a critical and box office success in the UK and appealed to the growing mod revival movement. The Jam were musically influenced by the Who, and critics noticed a similarity between Townshend and the group's leader, Paul Weller. The Kids Are Alright was also completed in 1979. It was a retrospective of the band's career to that date, directed by Jeff Stein. The film included footage of the band at Monterey, Woodstock and Pontiac, and clips from the Smothers Brothers' show and Russell Harty Plus. Moon had died during production, one week after he had seen the rough cut with Daltrey. The film contains Moon's final live performance at Shepperton Studios, and an audio track of him playing over silent footage of himself was the last time he ever played the drums. In December, the Who became the third band, after the Beatles and the Band, to be featured on the cover of Time. The article, written by Jay Cocks, said the band had "outpaced, outlasted, outlived and outclassed" all of their rock band contemporaries.


Who Are You

Who are you?
Who, who, who, who?
Who are you?
Who, who, who, who?
Who are you?
Who, who, who, who?
Who are you?
Who, who, who, who?
I woke up in a Soho doorway
A policeman knew my name
He said "You can go sleep at home tonight
If you can get up and walk away"
I staggered back to the underground
And the breeze blew back my hair
I remember throwin' punches around
And preachin' from my chair
Well, who are you? (Who are you? Who, who, who, who?)
I really wanna know (Who are you? Who, who, who, who?)
Tell me, who are you? (Who are you? Who, who, who, who?)
'Cause I really wanna know (Who are you? Who, who, who, who?)
I took the tube back out of town
Back to the Rollin' Pin
I felt a little like a dying clown
With a streak of Rin Tin Tin
I stretched back and I hiccupped
And looked back on my busy day
Eleven hours in the Tin Pan
God, there's got to be another way
Who are you?
Ooh wa ooh wa ooh wa ooh wa ...
Who are you?
Who, who, who, who?
Who are you?
Who, who, who, who?
Who are you?
Who, who, who, who?
Who are you?
Who, who, who, who?
I know there's a place you walked
Where love falls from the trees
My heart is like a broken cup
I only feel right on my knees
I spit out like a sewer hole
Yet still recieve your kiss
How can I measure up to anyone now
After such a love as this?


Won't Get Fooled Again

We'll be fighting in the streets
With our children at our feet
And the morals that they worship will be gone
And the men who spurred us on
Sit in judgement of all wrong
They decide and the shotgun sings the song
I'll tip my hat to the new constitution
Take a bow for the new revolution
Smile and grin at the change all around
Pick up my guitar and play
Just like yesterday
Then I'll get on my knees and pray
We don't get fooled again
The change, it had to come
We knew it all along
We were liberated from the fold, that's all
And the world looks just the same
And history ain't changed
'Cause the banners, they are flown in the next war
I'll tip my hat to the new constitution
Take a bow for the new revolution
Smile and grin at the change all around
Pick up my guitar and play
Just like yesterday
Then I'll get on my knees and pray
We don't get fooled again
No, no!
I'll move myself and my family aside
If we happen to be left half alive
I'll get all my papers and smile at the sky
Though I know that the hypnotized never lie
Do ya?
There's nothing in the streets
Looks any different to me
And the slogans are replaced, by-the-bye
And the parting on the left
Are now parting on the right
And the beards have all grown longer overnight
I'll tip my hat to the new constitution
Take a bow for the new revolution
Smile and grin at the change all around
Pick up my guitar and play
Just like yesterday
Then I'll get on my knees and pray
We don't get fooled again
Don't get fooled again
No, no!
Yeaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah!
Meet the new boss
Same as the old boss


Baba O’Riley

Out here in the fields
I fight for my meals
I get my back into my living
I don't need to fight
To prove I'm right
I don't need to be forgiven
Don't cry
Don't raise your eye
It's only teenage wasteland
Sally take my hand
We'll travel south cross land
Put out the fire
And don't look past my shoulder
The exodus is here
The happy ones are near
Let's get together, before we get much older
Teenage wasteland
It's only teenage wasteland
Teenage wasteland
Oh yeah, teenage wasteland
They're all wasted


Pinball Wizard

Ever since I was a young boy,
I've played the silver ball.
From Soho down to Brighton
I must have played them all.
But I ain't seen nothing like him
In any amusement hall...
That deaf dumb and blind kid
Sure plays a mean pin ball !
He stands like a statue,
Becomes part of the machine.
Feeling all the bumpers
Always playing clean.
He plays by intuition,
The digit counters fall.
That deaf dumb and blind kid
Sure plays a mean pin ball !
He's a pin ball wizard
There has got to be a twist.
A pin ball wizard,
S'got such a supple wrist.
'How do you think he does it? I don't know!
What makes him so good?'
He ain't got no distractions
Can't hear those buzzers and bells,
Don't see lights a flashin'
Plays by sense of smell.
Always has a replay,
'n' never tilts at all...
That deaf dumb and blind kid
Sure plays a mean pin ball.
I thought I was
The Bally table king.
But I just handed
My pin ball crown to him.
Even on my favorite table
He can beat my best.
His disciples lead him in
And he just does the rest.
He's got crazy flipper fingers
Never seen him fall...
That deaf dumb and blind kind
Sure plays a mean pin ball.!!!!!


Join together

When you hear this sound a-comin'
Hear the drummer drumming
Won't you join together with the band
We don't move in any 'ticular direction
And we don't make no collections
Won't you join together with the band.
Do you really think I care
What you eat or what you wear
Won't you join together with the band
There's a million ways to laugh
Ev'ry one's a path
Won't you join together with the band.
Everybody join together
Won't you join together
Come on and join together with the band
We need to join together
Won't you join together
Come on and join together with the band.
You don't have to play
You can follow or lead the way
Won't you join together with the band
We don't know where we're going
But the season's right for knowing
Won't you join together with the band.
It's the singer not the song
That makes the music move along
Won't you join together with the band
This is the biggest band you'll find
It's as deep as it is wide
Won't you join together with the band.
Ev'rybody join together
Won't you join together
Come on and join together with the band
We need to join together
Won't you join together
Come on and join together with the band.


The Seeker

I looked under chairs
I looked under tables
I'm tryin to find the key
To fifty million fables
They call me the seeker
I been searchin low and high
I wont get to get what I'm after
Till the day I die
I asked bobby dylan
I asked the beatles
I asked timothy leary
But he couldn't help me either
They call me the seeker
I been searchin low and high
I wont get to get what I'm after
Till the day I die
People tend to hate me
Cuz I never smile
As I ransack their homes
They wanna shake my hand
Focusing on nowhere
Investigating miles
I'm a seeker I'm a really desperate man
I wont get to get what I'm after
Till the day I die
I learned to raise my voice in anger
Yeah but look at my face ain't this a smile
I'm happy when life's good and when its bad I cry
I got values but I don't know how or why
I'm lookin for me
You're lookin for you
Were lookin at each other and we don't know what to do
They call me the seeker
I been searchin low and high
I wont get to get what I'm after
Till the day I die


Summertime blue

Well, I'm gonna raise a fuss
I'm gonna raise a holler
'Bout workin' all summer
Just to try to earn a dollar
Well, I went to the boss man
Tried to get a break
But the boss said 'No dice, son,
You gotta work late'
Sometimes I wonder what am I gonna do
'Cause there ain't no cure for the summertime blues
Well, my Mom and Poppa told me
Son, you gotta earn some money
If you want to use the care
To go riding next Sunday
Well, I wouldn't go to work
I told the boss I was sick
He said 'You can't use the car
'Cause you didn't work a lick'
Sometimes I wonder what am I gonna do
'Cause there ain't no cure for the summertime blues
Gonna take two weeks
Gonna have a fine vacation
Gonna take my problem
To the United Nations
Well' I went to my congressman
He said 'quote'
'I'd like to help you son,
But you're too young to vote'
Sometimes I wonder what am I gonna do
'Cause there ain't no cure for the summertime blues


Young Man Blues
(originally by Mose Allison)

You know a young man ain't got nothin' in the world these days
You know a young man ain't got nothin' in the world these days
You know in the old days
When a young man was a strong man
All the people they'd step back
When a young man walked by
But you know nowadays
It's the old man,
He's got all the money
And a young man
And a young man
And a young man
And a young man ain't got nothin' in the world these days


My Generation

People try to put us d-down (Talkin' 'bout my generation)
Just because we get around (Talkin' 'bout my generation)
Things they do look awful c-c-cold (Talkin' 'bout my generation)
I hope I die before I get old (Talkin' 'bout my generation)
This is my generation
This is my generation, baby
Why don't you all f-fade away (Talkin' 'bout my generation)
And don't try to dig what we all s-s-say (Talkin' 'bout my generation)
I'm not trying to cause a big s-s-sensation (Talkin' 'bout my generation)
I'm just talkin' 'bout my g-g-g-generation (Talkin' 'bout my generation)
This is my generation
This is my generation, baby
Why don't you all f-fade away (Talkin' 'bout my generation)
And don't try to d-dig what we all s-s-say (Talkin' 'bout my generation)
I'm not trying to cause a b-big s-s-sensation (Talkin' 'bout my generation)
I'm just talkin' 'bout my g-g-generation (Talkin' 'bout my generation)
This is my generation
This is my generation, baby
People try to put us d-down (Talkin' 'bout my generation)
Just because we g-g-get around (Talkin' 'bout my generation)
Things they do look awful c-c-cold (Talkin' 'bout my generation)
Yeah, I hope I die before I get old (Talkin' 'bout my generation)
This is my generation
This is my generation, baby





No comments: