Saturday, August 15, 2015

Postmodern (1972 AD)

2008-05-24 Pittsburgh 030 PPG Building

Postmodern architecture is a style or movement which emerged in the 1960s as a reaction against the austerity, formality, and lack of variety of modern architecture, particularly in the international style advocated by Le Corbusier and Ludwig Mies van der Rohe.

Sony Building New York

The movement was given a doctrine by the architect and architectural theorist Robert Venturi in his 1966 book Complexity and Contradiction in Architecture. The style flourished from the 1980s through the 1990s, particularly in the work of Venturi, Philip Johnson, Charles Moore and Michael Graves. In the late 1990s it divided into a multitude of new tendencies, including high-tech architecture, neo-classicism and deconstructivism.

The Team Disney - Michael D. Eisner Building at the Walt Disney Studios in Burbank, 
California. Photographed by user Coolcaesar on November 8, 2014.

Origins
Postmodern architecture emerged in the 1960s as a reaction against the perceived shortcomings of modern architecture, particularly its rigid doctrines, its uniformity, its lack of ornament, and its habit of ignoring the history and culture of the cities where it appeared. The architect and architectural historian Robert Venturi led the attack in 1966 in his book, Complexity and Contradiction in Architecture. Venturi summarized the kind of architecture he wanted to see replace modernism:

The Guild House in Philadelphia, Pennsylvania, designed by Robert Venturi, 
1965 datestone, on Spring Garden Street at 7th. One of the first postmodern buildings

"I speak of a complex and contradictory architecture based on the richness and ambiguity of modern experience, including that experience which is inherent in art...I welcome the problems and exploit the uncertainties.I like elements which are hybrid rather than "pure", compromising rather than "clean",...accommodating rather than excluding...I am for messy vitality over obvious unity...I prefer "both-and" to "either-or", black and white, and sometimes gray, to black or white...An architecture of complexity and contradiction must embody the difficult unity of inclusion rather than the easy unity of exclusion."

Piazza d'Italia, New Orleans, 1990.

In place of the functional doctrines of modernism, Venturi proposed giving primary emphasis to the facade, incorporating historical elements, a subtle use of unusual materials and historical allusions, and the use of fragmentation and modulations to make the building interesting. Venturi's second book, Learning from Las Vegas (1972), co-authored with his wife, Denise Scott Brown, and Steven Izenour, further developed his argument against modernism. He urged architects take into consideration and to celebrate the existing architecture in a place, rather than to try to impose a visionary utopia from their own fantasies. He argued that ornamental and decorative elements "accommodate existing needs for variety and communication".was instrumental in opening readers eyes to new ways of thinking about buildings, as it drew from the entire history of architecture-both high-style and vernacular, both historic and modern-and In response to To Mies van der Rohe's famous maxim "Less is more", Venturi responded, to "Less is a bore." Venturi cited the examples of his own buildings, Guild House, in Philadelphia, as examples of a new style that welcomed variety and historical references, without returning to academic revival of old styles.

Front facade of the Vanna Venturi house, one of the first major works of post modern architecture, 
known especially for the facade and its split gable.

In Italy at about the same time, a similar revolt against strict modernism was being launched by the architect Aldo Rossi, who criticized the rebuilding of Italian cities and buildings destroyed during the war in the modernist style, which had had no relation to the architectural history, original street plans, or culture of the cities. Rossi insisted that cities be rebuilt in ways that preserved their historical fabric and local traditions. Similar ideas were and projects were put forward at the Venice Biennale in 1980. The call for a post-modern style was joined by Christian de Portzamparc in France and Ricardo Bofill in Spain, and in Japan by Arata Isozaki.
Notable postmodern buildings and architects
Robert Venturi

Fire Station Number 4 in Columbus, Indiana (1968)

Robert Venturi (born 1925) was both a prominent theorist of postmodernism and an architect who buildings illustrated his ideas. After studying at the American Academy in Rome, he worked in the offices of the modernists Eero Saarinen Louis Kahn until 1958, and then became a professor of architecture at Yale University.

Episcopal Academy Chapel

One of his first buildings was the Guild House in Philadelphia, built between 1960 and 1963, and a house for his mother in Chestnut Hill, in Philadelphia. These two houses became symbols of the postmodern movement. He went on to design, in the 1960s and 1970s, a series of buildings which took into account both historic precedents, and the ideas and forms existing in the real life of the cities around them.

Frist Campus Center at Princeton University (2000)

Michael Graves

Portland Building by Michael Graves (1982)

Michael Graves (1934-2015) designed two of the most prominent buildings in the postmodern style, the Portland Building and the Denver Public Library. He later followed up his landmark buildings by designing large, low-cost retail stores for chains such as Target and J.C. Penney in the United States, which had a major influence on the design of retail stores in city centers and shopping malls.

Humana Building in Louisville, Kentucky, (1982)

In his early career, he, along with the Peter Eisenman, Charles Gwathmey, John Hejduk and Richard Meier, was considered one of the New York Five, a group of advocates of pure modern architecture, but in 1982 he turned toward postmodernism with the Portland Building, one of the first major structures in the style. The building has since been added to the National Register of Historic Places.

The Denver Public Library by Michael Graves (1995)

Charles Moore
The most famous work of architect Charles Moore is the Piazza d'Italia in New Orleans (1978), a public square composed of an exuberant collection of pieces of famous Italian Renaissance architecture. Drawing upon the Spanish Revival architecture of the city hall, Moore designed the Beverly Hills Civic Center in a mixture of Spanish Revival, Art Deco and Post-Modern styles. It includes courtyards, colonnades, promenades, and buildings, with both open and semi-enclosed spaces, stairways and balconies.

Haas School of Business at the University of California, Berkeley by Charles Moore (1992)

The Haas School of Business at the University of California, Berkeley blends in with both the neo-Renaissance architecture of the Berkeley campus and with picturesque early 20th century wooden residential architecture in the neighboring Berkeley Hills.

Beverly Hills Civic Center by Charles Moore (1990)

Philip Johnson
Philip Johnson (1906-2005) began his career as a pure modernist. In 1935 he co-authored the famous catalog of the Museum of Modern Art exposition on the International Style, and studied with Walter Gropius and Marcel Breuer at Harvard. His Glass House in New Canaan, Connecticut (1949), inspired b a similar house by Ludwig Mies van der Rohe became an icon of the modernist movement.

400 West Market in Louisville, Kentucky by Philip Johnson (1993)

He worked with Mies on another iconic modernist project, the Seagrams Building in New York City. However, in the 1950s he began to include certain playful and mannerist forms into his buildings, such as the Synagogue of Port Chester (1954-56), with a vaulted plaster ceiling and narrow colored windows, and the Art Gallery of the University of Nebraska (1963). However, his major buildings in the 1970, such as IDS Center in Minneapolis (1973) and Pennzoil Place in Houston (1970–76) were massive, sober, and entirely modernist.

550 Madison Avenue, (Formerly AT&T Building) by Philip Johnson(1982)

With the AT&T Building (now named 550 Madison Avenue) (1978-82), Johnson turned dramatically toward postmodernism. The building's most prominent feature is a purely decorative top modeled after a piece of Chippendale furniture, and it has other more subtle references to historical architecture. His intention was to make the building stand out as a corporate symbol among the modernist skyscrapers around it in Manhattan, and he succeeded; it became the best-known of all postmodern buildings. Soon afterwards he completed another postmodern project, PPG Place in Pittsburgh, Pennsylvania (1979-1984), a complex of six glass buildings for the Pittsburg Plate Glass Company. These buildings have neo-gothic features, including 231 glass spires, the largest of which is 82 feet (25 m) high.

500 Boylston Street building in Boston, 
Massachusetts, by Philip Johnson (1989)

In 1995, he constructed a postmodern gatehouse pavilion for his residence, Glass House. The gatehouse, called "Da Monstra", is 23 feet high, made of gunite, or concrete shot from a hose, colored gray and red. It is a piece of sculptural architecture with no right angles and very few straight lines, a predecessor of the sculptural contemporary architecture of the 21st century.

Bank of America Center in Houston, Texas by Philip Johnson (1983)

Frank Gehry
Frank Gehry (born 1929) was a major figure in postmodernist architecture, and is one of the most prominent figures in contemporary architecture. After studying at the University of Southern California in Los Angeles and then the Harvard Graduate School of Design, he opened his own office in Los Angeles in 1962. Beginning in the 1970s, he began using prefabricated industrial materials to construct unusual forms on private houses in Los Angeles, including, in 1978, his own house in Santa Monica. breaking their traditional design giving them an unfinished and unstable look. His Schnabel House in Los Angeles (1986–89) was broken into individual structures, with a different structure for every room.

Norton Beach House, Venice, California (1983)

His Norton Residence in Venice, California (1983) built for a writer and former lifeguard, had a workroom modeled after a lifeguard tower overlooking the Santa Monica beach. In his early buildings, different parts of the buildings were often different bright colors. In the 1980s he began to receive major commissions, including the Loyola Law School (1978-1984), and the California Aerospace Museum (1982-84), then international commissions in the Netherlands and Czech Republic.

Dancing House in Prague (1996)

His "Dancing House" in Prague (1996), constructed with an undulating facade of plaques of concrete; parts of the walls were composed of glass, which revealed the concrete pillars underneath. His most prominent project was the Guggenheim Bilbao museum (1991-97), clad in undulating skins of titanium, a material which until then was used mainly in building aircraft, which changed color depending upon the light. Gehry was often described as a proponent of deconstructivism, but he refused to accept that or any other label for his work.

Guggenheim Bilbao, Bilbao, Spain (1997)

Postmodernism in Europe
While postmodernism was best known as an American style, notable examples also appeared in Europe. In 1991 Robert Venturi completed the Sainsbury Wing of the National Gallery in London, which was modern but harmonized with the neoclassical architecture in and around Trafalgar Square. The German-born architect Helmut Jahn constructed the Messeturm skyscraper in Frankfurt, Germany, a skyscraper adorned with the pointed spire of a medieval tower.

Top of the Messeturm in Frankfurt, Germany, by Helmut Jahn (1991)

One of the early postmodernist architects in Europe was James Stirling (1926-1992). He was a first critic of modernist architecture, blaming modernism for the destruction of British cities in the years after World War II. He designed colorful public housing projects in the postmodern style, as well as the Neue Staatsgalerie in Stuttgart, Germany (1977-1983) and the Kammertheater in Stuttgart (1977-1982), as well as the Arthur M. Sackler Museum at Harvard University in the United States.

The Neue Staatsgalerie in Stuttgart, Germany, by James Stirling (1977-83)

One of the most visible examples of the postmodern style in Europe is the SIS Building in London by Terry Farrell (1994). The building, next to the Thames, is the headquarters of the British Secret Intelligence Service. The critic Deyan Sudjic in The Guardian in 1992 described it as an "epitaph for the 'architecture of the eighties. ... It's a design which combines high seriousness in its classical composition with a possible unwitting sense of humour. The building could be interpreted equally plausibly as a Mayan temple or a piece of clanking art deco machinery'.

The SIS Building in London, UK, by Terry Farrell (1994)

The Italian architect Aldo Rossi (1931-1997) was known for his postmodern works in Europe, the Bonnefanten Museum in Maastricht, the Netherlands, completed in 1995. Rossi was the first Italian to win the most prestigious award in architecture, the Pritzker Prize, in 1990. He was noted for combining rigorous and pure forms with evocative and symbolic elements taken from classical architecture.

The Bonnefanten Museum in Maastricht, the Netherlands by Aldo Rossi (1995)

The Spanish architect Ricardo Bofill is also known for his early postmodern works, including a residential complex in the form of a castle with red walls at Culpe on the coast of Spain (1973).

Muralla Roja (Red Walls) at Calpe, Spain by Ricardo Bofill (1973)

Postmodernism in Japan
The Japanese architects Tadao Ando (born 1941) and Isozaki Arata (born 1931) introduced the ideas of the postmodern movement to Japan. Before opening his studio in Osaka in 1969, Ando traveled widely in North America, Africa and Europe, absorbing European and American styles, and had no formal architectural education, though he taught later at Yale University (1987), Columbia University (1988) and Harvard University (1990). Most of his buildings were constructed of raw concrete in cubic forms, but had wide openings which brought in light and views of the nature outside.

The Museum of Wood Culture by Tadao Ando (1995)

Beginning in the 1990s, he began using wood as a building material, and introduced elements of traditional Japanese architecture, particularly in his design of the Museum of Wood Culture (1995). His Bennesse House in Naoshima, Kagama, has elements of classic Japanese architecture and a plan which subtly integrates the house into the natural landscape, He won the Pritzker Prize, the most prestigious award in architecture, in 1995.

Bennesse House in Naoshima, Kagawa, Japan by Tadao Ando

Isozaki Arata worked two years in the studio of Kenzo Tange, before opening his own firm in Tokyo in 1963. His Museum of Contemporary Art in Nagi artfully combined wood, stone and metal, and joined together three geometric forms, a cylinder, a half-cylinder and an extended block, to present three different artists in different settings.

The Nagi Museum of Contemporary Art in Nagi, Okayama by Isozaki Arata (1994)

His Art Tower in Mito, Japan (1986-1990) featured a postmodernist aluminum tower that rotated upon its own axis. In addition to museums and cultural centers in Japan, he designed the Museum of Contemporary Art, Los Angeles (MOCA), (1981–86), and the COSI Columbus science museum and research center in Columbus, Ohio.

Art Tower in Mito, Ibaraki by Isozaki Arata (1986-1990)

Concert halls - Sydney Opera House and the Berlin Philharmonic
The Sydney Opera House in Sydney, Australia, by the Danish architect Jørn Utzon (1918-2008) is one of the most recognizable of all works of postwar architecture, and spans the transition from modernism to postmodernism. Construction began in 1957 but it was not completed until 1973 due to difficult engineering problems and growing costs. The giant shells of concrete soar over the platforms which form the roof of the hall itself. The architect resigned before the structure was completed, and the interior was designed largely after he left the project. The influence of the Sydney Opera House, can be seen in later concert halls with soaring roofs made of undulating stainless steel.

The Sydney Opera House by Jørn Utzon (1957-1973)

One of the most influential buildings of the Postmodern period was the Berlin Philharmonic, designed by Hans Scharoun (1893-1972) and completed in 1963. The exterior, with its sloping roofs and glided facade, was a distinct break from the earlier, more austere modernist concert halls. The real revolution was inside, where Scharoun placed the orchestra in the center, with the audience seated on terraces around it. He described it this way: "The form given to the hall is inspired by a landscape; In the center is a valley, at the bottom of which is found the orchestra. Around it on all sides rise the terraces, like vineyards. Corresponding to an earthly landscape, the ceiling above appears like a sky." Following his description, future concert halls, such as the Walt Disney Concert Hall by Frank Gehry in Los Angeles, and the Philharmonie de Paris of Jean Nouvel (2015) used the term "vineyard style" and placed the orchesta in the center, instead of on a stage at the end of the hall.

Facade of the Berlin Philharmonic by Hans Scharoun (1963)

Characteristics
Complexity and contradiction
Postmodern architecture first emerged as a reaction against the doctrines of modern architecture, as expressed by modernist architects including Le Corbusier and Ludwig Mies van der Rohe. In place of the modernist doctrines of simplicity as expressed by Mies in his famous "less is more;" and functionality, "form follows function" and the doctrine of Le Corbusier that "a house is a machine to live in," postmodernism, in the words Robert Venturi, offered complexity and contradiction. Postmodern buildings had curved forms, decorative elements, asymmetry, bright colors, and features often borrowed from earlier periods. Colors and textures unrelated to the structure of function of the building. While rejecting the "puritanism" of modernism, it called for a return to ornament, and an accumulation of citations and collages borrowed from past styles. It borrowed freely from classical architecture, rococo, neoclassical architecture, the Viennese secession, the British arts and crafts movement, the German Jugendstil.
Postmodern buildings often combined astonishing new forms and features with seemingly contradictory elements of classicism. James Stirling the architect of the Neue Staatsgalerie in Stuttgart, Germany (1984), described the style as "representation and abstraction, monumental and informal, traditional and high-tech".

Complexity and Contradiction. The Neue Staatsgalerie 
by James Stirling in Stuttgart, Germany (1977-84)

Fragmentation
Postmodern architecture often breaks large buildings into several different structures and forms, sometimes representing different functions of those parts of the building. With the use of different materials and styles, a single building can appear like a small town or village. An example is the Staditsches Museum by Hans Hollein in Munich (1972-74).

Fragmentation. Wexner Center by Peter Eisenman (1989)

Asymmetrical and oblique forms
Asymmetrical forms are one of the trademarks of postmodernism. In 1968 the French architect Claude Parent and philosopher Paul Virilio designed a church, Saint-Bernadette-du-Banlay in Nevers, France, in the form of a massive block of concrete leaning to one side. Describing the form, they wrote: "a diagonal line on a white page can be a hill, or a mountain, or slope, an ascent, or a descent." Parent's buildings were inspired in part by concrete German blockhouses he discovered on the French coast which had slid down the cliffs, but were perfectly intact, with leaning walls and sloping floors. Postmodernist compositions are rarely symmetrical, balanced and orderly. Oblique buildings which tilt, lean, and seem about to fall over are common.


Color
Color is an important element in many postmodern buildings, to give the facades variety and personality sometimes colored glass is used, or ceramic tiles, or stone. The buildings of Mexican architect Luis Barragan offer bright sunlight colors that give life to the forms.

Color. Interior of Cambridge Judge Business School 
in Cambridge, UK by John Outram (1995)

Humor and "camp"
Humor is a particular feature of many postmodern buildings, particularly in the United States. An example is the Binoculars Building in the Venice neighborhood of Los Angeles, designed by Frank Gehry in collaboration with the sculptor Claes Oldenberg (1991-2001). The gateway of the building is in the form of an enormous pair of binoculars; cars enter the garage passing under the binoculars. "Camp" humor was popular during the postmodern period; it was an ironic humor based on the premise that something could appear so bad (such as a building that appeared about to collapse) that it was good. The American critic Susan Sontag in 1964 defined camp as a style which put its accent on the texture, the surface, and style to the detriment of the content, which adored exaggeration, and things which were not what they seemed. Postmodern architecture sometimes used the same sense of theatricality, sense of the absurd and exaggeration of forms.

Humor. Binoculars Building in Venice neighborhood of Los Angeles by Frank Gehry 
and sculptor Claes Oldenberg (1991-2001)

The aims of Postmodernism, which include solving the problems of Modernism, communicating meanings with ambiguity, and sensitivity for the building's context, are surprisingly unified for a period of buildings designed by architects who largely never collaborated with each other. These aims do, however, leave room for diverse implementations as can be illustrated by the variety of buildings created during the movement.

Camp. Hotel Dolphin by Michael Graves, Walt Disney World Florida (1987)

Theories of postmodern architecture
The characteristics of postmodernism allow its aim to be expressed in diverse ways. These characteristics include the use of sculptural forms, ornaments, anthropomorphism and materials which perform trompe l'oeil. These physical characteristics are combined with conceptual characteristics of meaning. These characteristics of meaning include pluralism, double coding, flying buttresses and high ceilings, irony and paradox, and contextualism.
The sculptural forms, not necessarily organic, were created with much ardor. These can be seen in Hans Hollein's Abteiberg Museum (1972-1982). The building is made up of several building units, all very different. Each building's forms are nothing like the conforming rigid ones of Modernism. These forms are sculptural and are somewhat playful. These forms are not reduced to an absolute minimum; they are built and shaped for their own sake. The building units all fit together in a very organic way, which enhances the effect of the forms.
After many years of neglect, ornament returned. Frank Gehry's Venice Beach house, built in 1986, is littered with small ornamental details that would have been considered excessive and needless in Modernism. The Venice Beach House has an assembly of circular logs which exist mostly for decoration. The logs on top do have a minor purpose of holding up the window covers. However, the mere fact that they could have been replaced with a practically invisible nail, makes their exaggerated existence largely ornamental. The ornament in Michael Graves' Portland Municipal Services Building ("Portland Building") (1980) is even more prominent. The two obtruding triangular forms are largely ornamental. They exist for aesthetic or their own purpose.
Postmodernism, with its sensitivity to the building's context, did not exclude the needs of humans from the building. Carlo Scarpa's Brion Cemetery (1970-72) exemplifies this. The human requirements of a cemetery is that it possesses a solemn nature, yet it must not cause the visitor to become depressed. Scarpa's cemetery achieves the solemn mood with the dull gray colors of the walls and neatly defined forms, but the bright green grass prevents this from being too overwhelming.
Postmodern buildings sometimes utilize trompe l'oeil, creating the illusion of space or depths where none actually exist, as has been done by painters since the Romans. The Portland Building (1980) has pillars represented on the side of the building that to some extent appear to be real, yet they are not.
The Hood Museum of Art (1981-1983) has a typical symmetrical façade which was at the time prevalent throughout Postmodern Buildings.
Robert Venturi's Vanna Venturi House (1962-64) illustrates the Postmodernist aim of communicating a meaning and the characteristic of symbolism. The façade is, according to Venturi, a symbolic picture of a house, looking back to the 18th century. This is partly achieved through the use of symmetry and the arch over the entrance.
Perhaps the best example of irony in Postmodern buildings is Charles Moore's Piazza d'Italia (1978). Moore quotes (architecturally) elements of Italian renaissance and Roman Antiquity. However, he does so with a twist. The irony comes when it is noted that the pillars are covered with steel. It is also paradoxical in the way he quotes Italian antiquity far away from the original in New Orleans.
Double coding meant the buildings convey many meanings simultaneously. The Sony Building in New York does this very well. The building is a tall skyscraper which brings with it connotations of very modern technology. Yet, the top contradicts this. The top section conveys elements of classical antiquity. This double coding is a prevalent trait of Postmodernism.
The characteristics of Postmodernism were rather unified given their diverse appearances. The most notable among their characteristics is their playfully extravagant forms and the humour of the meanings the buildings conveyed.
Postmodern architecture as an international style - the first examples of which are generally cited as being from the 1950s – but did not become a movement until the late 1970s and continues to influence present-day architecture. Postmodernity in architecture is said to be heralded by the return of "wit, ornament and reference" to architecture in response to the formalism of the International Style of modernism. As with many cultural movements, some of Postmodernism's most pronounced and visible ideas can be seen in architecture. The functional and formalized shapes and spaces of the modernist style are replaced by diverse aesthetics: styles collide, form is adopted for its own sake, and new ways of viewing familiar styles and space abound. Perhaps most obviously, architects rediscovered past architectural ornament and forms which had been abstracted by the Modernist architects.
Postmodern architecture has also been described as neo-eclectic, where reference and ornament have returned to the facade, replacing the aggressively unornamented modern styles. This eclecticism is often combined with the use of non-orthogonal angles and unusual surfaces, most famously in the State Gallery of Stuttgart by James Stirling and the Piazza d'Italia by Charles Moore. The Scottish Parliament Building in Edinburgh has also been cited as being of postmodern vogue.
Modernist architects may regard postmodern buildings as vulgar, associated with a populist ethic, and sharing the design elements of shopping malls, cluttered with "gew-gaws". Postmodern architects may regard many modern buildings as soulless and bland, overly simplistic and abstract. This contrast was exemplified in the juxtaposition of the "whites" against the "grays," in which the "whites" were seeking to continue (or revive) the modernist tradition of purism and clarity, while the "grays" were embracing a more multifaceted cultural vision, seen in Robert Venturi's statement rejecting the "black or white" world view of modernism in favor of "black and white and sometimes gray." The divergence in opinions comes down to a difference in goals: modernism is rooted in minimal and true use of material as well as absence of ornament, while postmodernism is a rejection of strict rules set by the early modernists and seeks meaning and expression in the use of building techniques, forms, and stylistic references.
One building form that typifies the explorations of Postmodernism is the traditional gable roof, in place of the iconic flat roof of modernism. Shedding water away from the center of the building, such a roof form always served a functional purpose in climates with rain and snow, and was a logical way to achieve larger spans with shorter structural members, but it was nevertheless relatively rare in Modernist buildings. (These were, after all, "machines for living," according to LeCorbusier, and machines did not usually have gabled roofs.) However, Postmodernism's own modernist roots appear in some of the noteworthy examples of "reclaimed" roofs. For instance, Robert Venturi's Vanna Venturi House breaks the gable in the middle, denying the functionality of the form, and Philip Johnson's 1001 Fifth Avenue building in Manhattan (not to be confused with Portland's Congress Center, once referred to by the same name) advertises a mansard roof form as an obviously flat, false front. Another alternative to the flat roofs of modernism would exaggerate a traditional roof to call even more attention to it, as when Kallmann McKinnell & Wood's American Academy of Arts and Sciences in Cambridge, Massachusetts, layers three tiers of low hipped roof forms one above another for an emphatic statement of shelter.


Relationship to previous styles

A new trend became evident in the last quarter of the 20th century as some architects started to turn away from modern functionalism which they viewed as boring, and which some of the public considered unwelcoming and even unpleasant. These architects turned towards the past, quoting past aspects of various buildings and melding them together (even sometimes in an inharmonious manner) to create a new means of designing buildings. A vivid example of this new approach was that Postmodernism saw the comeback of columns and other elements of premodern designs, sometimes adapting classical Greek and Roman examples (but not simply recreating them, as was done in neoclassical architecture). In Modernism, the traditional column (as a design feature) was treated as a cylindrical pipe form, replaced by other technological means such as cantilevers, or masked completely by curtain wall façades. The revival of the column was an aesthetic, rather than a technological necessity. Modernist high-rise buildings had become in most instances monolithic, rejecting the concept of a stack of varied design elements for a single vocabulary from ground level to the top, in the most extreme cases even using a constant "footprint" (with no tapering or "wedding cake" design), with the building sometimes even suggesting the possibility of a single metallic extrusion directly from the ground, mostly by eliminating visual horizontal elements-this was seen most strictly in Minoru Yamasaki's World Trade Center buildings.
Another return was that of the "wit, ornament and reference" seen in older buildings in terra cotta decorative façades and bronze or stainless steel embellishments of the Beaux-Arts and Art Deco periods. In Postmodern structures this was often achieved by placing contradictory quotes of previous building styles alongside each other, and even incorporating furniture stylistic references at a huge scale.
Contextualism, a trend in thinking in the later parts of 20th century, influences the ideologies of the postmodern movement in general. Contextualism is centered on the belief that all knowledge is "context-sensitive". This idea was even taken further to say that knowledge cannot be understood without considering its context. While noteworthy examples of modern architecture responded both subtly and directly to their physical context (analyzed by Thomas Schumacher in "Contextualism: Urban Ideals and Deformations," and by Colin Rowe and Fred Koetter in Collage City, postmodern architecture often addressed the context in terms of the materials, forms and details of the buildings around it-the cultural context.


Roots of Postmodernism
The Postmodernist movement is often seen (especially in the USA) as an American movement, starting in America around the 1960s–1970s and then spreading to Europe and the rest of the world, to remain right through to the present. In 1966, however, the architectural historian Sir Nikolaus Pevsner spoke of a revived Expressionism as being "a new style, successor to my International Modern of the 1930s, a post-modern style", and included as examples Le Corbusier's work at Ronchamp and Chandigarh, Denys Lasdun at the Royal College of Physicians in London, Richard Sheppard at Churchill College, Cambridge, and James Stirling's and James Gowan's Leicester Engineering Building, as well as Philip Johnson's own guest house at New Canaan, Connecticut. Pevsner disapproved of these buildings for their self-expression and irrationalism, but he acknowledged them as "the legitimate style of the 1950s and 1960s" and defined their characteristics. The job of defining Postmodernism was subsequently taken over by a younger generation who welcomed rather than rejected what they saw happening and, in the case of Robert Venturi, contributed to it.
The aims of Postmodernism or Late-modernism begin with its reaction to Modernism; it tries to address the limitations of its predecessor. The list of aims is extended to include communicating ideas with the public often in a then humorous or witty way. Often, the communication is done by quoting extensively from past architectural styles, often many at once. In breaking away from modernism, it also strives to produce buildings that are sensitive to the context within which they are built.
Postmodernism has its origins in the perceived failure of Modern architecture. Its preoccupation with functionalism and economical building meant that ornaments were done away with and the buildings were cloaked in a stark rational appearance. Many felt the buildings failed to meet the human need for comfort both for body and for the eye, that modernism did not account for the desire for beauty. The problem worsened when some already monotonous apartment blocks degenerated into slums. In response, architects sought to reintroduce ornament, color, decoration and human scale to buildings. Form was no longer to be defined solely by its functional requirements or minimal appearance.


Changing pedagogies
Critics of the reductionism of modernism often noted the abandonment of the teaching of architectural history as a causal factor. The fact that a number of the major players in the shift away from modernism were trained at Princeton University's School of Architecture, where recourse to history continued to be a part of design training in the 1940s and 1950s, was significant. The increasing rise of interest in history had a profound impact on architectural education. History courses became more typical and regularized. With the demand for professors knowledgeable in the history of architecture, several PhD programs in schools of architecture arose in order to differentiate themselves from art history PhD programs, where architectural historians had previously trained. In the US, MIT and Cornell were the first, created in the mid-1970s, followed by Columbia, Berkeley, and Princeton. Among the founders of new architectural history programs were Bruno Zevi at the Institute for the History of Architecture in Venice, Stanford Anderson and Henry Millon at MIT, Alexander Tzonis at the Architectural Association, Anthony Vidler at Princeton, Manfredo Tafuri at the University of Venice, Kenneth Frampton at Columbia University, and Werner Oechslin and Kurt Forster at ETH Zürich.
The creation of these programs was paralleled by the hiring, in the 1970s, of professionally trained historians by schools of architecture: Margaret Crawford (with a PhD from UCLA) at SCI-Arc; Elisabeth Grossman (PhD, Brown University) at Rhode Island School of Design; Christian Otto[29] (PhD, Columbia University) at Cornell University; Richard Chafee (PhD, Courtauld Institute) at Roger Williams University; and Howard Burns (MA Kings College) at Harvard, to name just a few examples. A second generation of scholars then emerged that began to extend these efforts in the direction of what is now called "theory": K. Michael Hays (PhD, MIT) at Harvard, Mark Wigley (PhD, Auckland University) at Princeton (now at Columbia University), and Beatriz Colomina (PhD, School of Architecture, Barcelona) at Princeton; Mark Jarzombek (PhD MIT) at Cornell (now at MIT), Jennifer Bloomer (PhD, Georgia Tech) at Iowa State and Catherine Ingraham (PhD, Johns Hopkins) now at Pratt Institute.
Postmodernism with its diversity possesses sensitivity to the building's context and history, and the client's requirements. The postmodernist architects often considered the general requirements of the urban buildings and their surroundings during the building's design. For example, in Frank Gehry's Venice Beach House, the neighboring houses have a similar bright flat color. This vernacular sensitivity is often evident, but other times the designs respond to more high-style neighbors. James Stirling's Arthur M. Sackler Museum at Harvard University features a rounded corner and striped brick patterning that relate to the form and decoration of the polychromatic Victorian Memorial Hall across the street, although in neither case is the element imitative or historicist.


Subsequent movements
Following the postmodern riposte against modernism, various trends in architecture established, though not necessarily following principles of postmodernism. Concurrently, the recent movements of New Urbanism and New Classical Architecture promote a sustainable approach towards construction, that appreciates and develops smart growth, architectural tradition and classical design. This in contrast to modernist and globally uniform architecture, as well as leaning against solitary housing estates and suburban sprawl. Both trends started in the 1980s. The Driehaus Architecture Prize is an award that recognizes efforts in New Urbanism and New Classical Architecture, and is endowed with a prize money twice as high as that of the modernist Pritzker Prize. Some postmodern architects, such as Robert A. M. Stern and Albert, Righter, & Tittman, have moved from postmodern design to new interpretations of traditional architecture.


Other examples of Postmodern architecture

Wells Fargo Center in Minneapolis, 
by César Pelli, completed 1988

SunTrust Tower in Jacksonville, by KBJ Architects, completed 1989

100 East Wisconsin in Milwaukee, Wisconsin, by Clark, 
Tribble, Harris & Li, completed 1989

The Harold Washington Library in Chicago, Illinois, 
by Hammond, Beeby & Babka, completed 1991

One Detroit Center in Detroit, by John Burgee 
and Philip Johnson, completed 1993

Westendstrasse 1 in Frankfurt, 
by William Pedersen, completed 1993

The Roy E. Disney Animation Building in Burbank, California, 
by Robert A. M. Stern, completed 1995

Petronas Towers in Kuala Lumpur, Malaysia, 
by César Pelli, completed 1999

L'Auberge du Lac Resort in Lake Charles, Louisiana, 
by Joel Bergman, completed 2005

Casinò di Campione in Campione d'Italia, by Mario Botta, completed 2007

The Fairmont, San Jose CA. Completed 1987

Marriott Marquis, San Francisco, CA. Completed 1989

Kiến trúc hậu hiện đại
Kiến trúc hiện đại là phong cách hay phong trào xuất hiện trong những năm 1960 như một phản ứng chống lại sự khắt khe, chính thức và thiếu kiến ​​trúc hiện đại, đặc biệt theo phong cách quốc tế do Le Corbusier và Ludwig Mies van der Rohe ủng hộ. Phong trào này được kiến ​​trúc sư và nhà lý thuyết kiến ​​trúc Robert Venturi đưa ra trong cuốn sách Sự phức tạp và Mâu thuẫn trong Kiến trúc năm 1966 của ông. Phong cách này phát triển mạnh mẽ từ những năm 1980 qua những năm 1990, đặc biệt là trong các tác phẩm của Venturi, Philip Johnson, Charles Moore và Michael Graves. Vào cuối những năm 1990, nó đã chia thành nhiều xu hướng mới, bao gồm kiến ​​trúc công nghệ cao, chủ nghĩa tân cổ điển và thuyết chế biến.
Nguồn gốc
Kiến trúc hậu hiện đại nổi lên vào những năm 1960 như một phản ứng chống lại những thiếu sót của kiến ​​trúc hiện đại, đặc biệt là các học thuyết cứng nhắc, sự thống nhất, thiếu đồ trang trí và thói quen bỏ qua lịch sử và văn hoá của các thành phố nơi nó xuất hiện. Kiến trúc sư và sử gia kiến ​​trúc Robert Venturi đã lãnh đạo vụ tấn công vào năm 1966 trong cuốn sách của ông, Sự phức tạp và Mâu thuẫn trong Kiến trúc. Venturi tóm lược các loại kiến ​​trúc mà ông muốn xem thay thế hiện đại :
"Tôi nói về một kiến ​​trúc phức tạp và mâu thuẫn dựa trên sự phong phú và mơ hồ của kinh nghiệm hiện đại, bao gồm những kinh nghiệm vốn có trong nghệ thuật ...Tôi hoan nghênh những vấn đề và khai thác những điều không chắc chắn...Tôi thích những yếu tố lai tạo hơn là "sự tinh khiết", "Thỏa hiệp” hơn là “sạch sẽ",... phù hợp chứ không phải loại trừ...Tôi là người có sức sống lộn xộn trên sự đoàn kết rõ ràng...Tôi thích "cả hai" và "một hoặc hai", đen và trắng, và đôi khi màu xám, màu đen hoặc trắng ... Một kiến ​​trúc phức tạp và mâu thuẫn phải thể hiện sự thống nhất khó khăn của sự hòa nhập chứ không phải là sự thống nhất dễ dàng của việc loại trừ“.
Thay cho các học thuyết chức năng của chủ nghĩa hiện đại, Venturi đề xuất nhấn mạnh chủ yếu vào mặt tiền, bao gồm các yếu tố lịch sử, sử dụng tinh tế những vật liệu bất thường và những ám chỉ lịch sử, và sử dụng sự phân mảnh và điều chế để làm cho tòa nhà trở nên thú vị. Cuốn sách thứ hai của Venturi, Học từ Las Vegas (1972), đồng tác giả với vợ, Denise Scott Brown, và Steven Izenour, tiếp tục phát triển luận cứ chống lại chủ nghĩa hiện đại. Ông kêu gọi các kiến ​​trúc sư xem xét và để kỷ niệm kiến ​​trúc hiện tại ở một nơi, thay vì cố gắng áp đặt một viễn cảnh tưởng tượng không tưởng từ những tưởng tượng của riêng họ. Ông lập luận rằng các yếu tố trang trí và trang trí "thích ứng với nhu cầu hiện tại cho sự đa dạng và truyền thông". Là công cụ mở ra cho người đọc đôi mắt của những cách suy nghĩ mới về các tòa nhà, vì nó đã thu hút được toàn bộ lịch sử kiến ​​trúc - cả phong cách cao và bản địa, Và hiện đại - và Để đáp lại câu châm ngôn nổi tiếng của To Mies van der Rohe "Ít hơn", Venturi trả lời, "Ít là một khoan." Venturi trích dẫn các ví dụ về các tòa nhà của mình, Guild House, ở Philadelphia, như những ví dụ về một phong cách mới chào đón nhiều sự kiện và tham khảo lịch sử, mà không quay trở lại với sự hồi sinh học thuật của các phong cách cũ.
Tại Ý vào khoảng thời gian đó, một cuộc nổi dậy tương tự chống lại chủ nghĩa hiện đại khắt khe đã được đưa ra bởi kiến ​​trúc sư Aldo Rossi, người chỉ trích việc xây dựng lại các thành phố Ý và các tòa nhà bị phá hủy trong chiến tranh theo phong cách hiện đại, không liên quan gì đến lịch sử kiến ​​trúc , Kế hoạch đường phố ban đầu, hoặc văn hóa của thành phố. Rossi nhấn mạnh rằng các thành phố phải được xây dựng lại theo cách bảo tồn vải lịch sử và truyền thống địa phương của họ. Những ý tưởng tương tự và dự án được đưa ra tại Venice Biennale vào năm 1980. Cuộc gọi cho một phong cách hậu hiện đại đã được kết hợp bởi Christian de Portzamparc ở Pháp và Ricardo Bofill ở Tây Ban Nha, và tại Nhật Bản bởi Arata Isozaki.
Các công trình và kiến ​​trúc sư nổi tiếng đáng chú ý
Robert Venturi
Robert Venturi (sinh năm 1925) vừa là một nhà lý luận nổi bật về chủ nghĩa hậu hiện đại và một kiến ​​trúc sư đã xây dựng các tòa nhà minh họa ý tưởng của mình. Sau khi học tại Học viện Hoa Kỳ tại Rome, ông làm việc trong các văn phòng của các nhà hiện đại Eero Saarinen Louis Kahn cho đến năm 1958, và sau đó trở thành giáo sư về kiến ​​trúc tại Đại học Yale. Một trong những tòa nhà đầu tiên của ông là Guild House ở Philadelphia, được xây dựng từ năm 1960 đến năm 1963, và một ngôi nhà cho mẹ ông ở Chestnut Hill, Philadelphia. Hai ngôi nhà này đã trở thành biểu tượng của phong trào hậu hiện đại. Ông đã thiết kế, trong những năm 1960 và 1970, một loạt các tòa nhà có tính đến cả tiền sử lịch sử và những ý tưởng và hình thức hiện có trong cuộc sống thực của các thành phố xung quanh họ.
Michael Graves
Michael Graves (1934-2015) đã thiết kế hai tòa nhà nổi bật nhất trong phong cách hậu hiện đại, Tòa nhà Portland và Thư viện Công cộng Denver. Sau đó ông theo dõi các tòa nhà mang tính bước ngoặt của mình bằng cách thiết kế, cửa hàng bán lẻ lớn chi phí thấp cho chuỗi như Target và J.C. Penney tại Hoa Kỳ, trong đó có một ảnh hưởng lớn đến việc thiết kế các cửa hàng bán lẻ tại các trung tâm thành phố và khu mua sắm. Đầu trong sự nghiệp của mình, anh, cùng với Peter Eisenman, Charles Gwathmey, John Hejduk và Richard Meier, được coi là một trong những tờ New York Năm, một nhóm những người ủng hộ của kiến ​​trúc hiện đại tinh khiết, nhưng vào năm 1982, ông quay về phía nghĩa hậu hiện đại với Portland Xây dựng, một trong những cấu trúc lớn đầu tiên trong phong cách. Tòa nhà này đã được thêm vào Danh bạ các Địa điểm Lịch sử Quốc gia.
Charles Moore
Tác phẩm nổi tiếng nhất của kiến ​​trúc sư Charles Moore là Piazza d'Italia ở New Orleans (1978), một quảng trường công cộng bao gồm một bộ sưu tập nổi tiếng các tác phẩm kiến ​​trúc Renaissance nổi tiếng của Ý. Dựa vào kiến ​​trúc Phục Hồi của Tây Ban Nha ở thành phố, Moore đã thiết kế Trung tâm Hành chính Beverly Hills trong một hỗn hợp của Tây Ban Nha Phục hưng, Art Deco và Phong cách hậu hiện đại. Nó bao gồm sân, hàng diên, lối đi dạo và các tòa nhà, có cả không gian mở và bán kín, cầu thang và ban công.
Trường Kinh doanh Haas của Đại học California, Berkeley hòa quyện với kiến ​​trúc tân thời Phục hưng của khuôn viên Berkeley và với kiến ​​trúc nhà ở bằng gỗ cổ kính đầu thế kỷ 20 ở vùng Berkeley Hills lân cận.
Philip Johnson
Philip Johnson (1906-2005) bắt đầu sự nghiệp của mình như một nhà tân hiện đại thuần túy. Năm 1935 ông đồng sáng tác danh mục nổi tiếng của Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại Triển lãm về Phong cách Quốc tế, và nghiên cứu với Walter Gropius và Marcel Breuer tại Harvard. Nhà kính của ông ở New Canaan, Connecticut (1949), lấy cảm hứng từ một ngôi nhà tương tự của Ludwig Mies van der Rohe đã trở thành một biểu tượng của phong trào hiện đại. Ông đã làm việc với Mies trong một dự án hiện đại mang tính biểu tượng khác, tòa nhà Seagrams ở thành phố New York. Tuy nhiên, vào những năm 1950, ông bắt đầu đưa những hình thức vui tươi và nhã nhặn vào trong các tòa nhà của mình, chẳng hạn như nhà thờ Synagogue of Port Chester (1954-56), với trần nhà trát vữa và cửa sổ màu hẹp, và Phòng trưng bày Nghệ thuật của Đại học Nebraska (1963). Tuy nhiên, những tòa nhà chính của ông vào năm 1970, như Trung tâm IDS ở Minneapolis (1973) và Pennzoil Place ở Houston (1970-76) là những tòa nhà khổng lồ, tỉnh táo và hiện đại.
Với Toà nhà AT & T (nay gọi là 550 Madison Avenue) (1978-82), Johnson đã chuyển hướng mạnh mẽ đến chủ nghĩa hậu hiện đại. Đặc điểm nổi bật nhất của tòa nhà là một mặt hàng hoàn toàn trang trí theo mô hình sau một bộ đồ nội thất của Chippendale và nó còn có các tham khảo khác về kiến ​​trúc lịch sử khác. Mục đích của ông là làm cho tòa nhà nổi bật như một biểu tượng công ty giữa những tòa nhà chọc trời hiện đại xung quanh nó ở Manhattan, và ông đã thành công; Nó đã trở thành nổi tiếng nhất của tất cả các tòa nhà hậu hiện đại. Ngay sau đó ông đã hoàn thành một dự án hậu hiện đại khác, PPG Place ở Pittsburgh, Pennsylvania (1979-1984), một tổ hợp gồm sáu tòa nhà kính cho Công ty Thủy tinh Pittsburg. Những tòa nhà này có các đặc trưng tân Gothic, bao gồm 231 tháp kính, trong đó lớn nhất là cao 82 feet (25 m).
Năm 1995, ông xây dựng một gian hàng cổng nội trú hậu hiện đại cho nơi ở của ông, Glass House. Cổng vào, được gọi là "Da Monstra", cao 23 feet, được làm bằng súng, hoặc súng ống cụ thể từ ống, màu xám và đỏ. Đó là một khối kiến ​​trúc điêu khắc không có góc phải và rất ít đường thẳng, một tiền thân của kiến ​​trúc đương đại điêu khắc của thế kỷ 21.
Frank Gehry
Frank Gehry (sinh năm 1929) là một nhân vật chính trong kiến ​​trúc hậu hiện đại, và là một trong những nhân vật nổi bật nhất trong kiến ​​trúc đương đại. Sau khi học tại Đại học Southern California ở Los Angeles và sau đó là Trường Thiết kế Đại học Harvard, ông mở văn phòng riêng tại Los Angeles vào năm 1962. Bắt đầu từ những năm 1970, ông bắt đầu sử dụng các vật liệu công nghiệp đúc sẵn để xây dựng các mẫu không bình thường trên các ngôi nhà riêng ở Los Angeles, kể cả, vào năm 1978, ngôi nhà riêng của ông ở Santa Monica. Phá vỡ thiết kế truyền thống của họ cho họ một cái nhìn chưa hoàn thành và không ổn định. Nhà Schnabel của ông ở Los Angeles (1986-89) được chia thành các cấu trúc riêng lẻ, với một cấu trúc khác nhau cho mỗi phòng. Khu nhà ở Norton của ông ở Venice, California (1983) được xây dựng cho một nhà văn và cựu nhân viên cứu hộ, có một phòng làm việc theo mô hình sau một tháp lifeguard nhìn ra bãi biển Santa Monica. Trong những tòa nhà ban đầu, những phần khác nhau của tòa nhà thường có màu sắc tươi sáng khác nhau. Trong những năm 1980, ông bắt đầu nhận được các uỷ thác quan trọng, bao gồm Loyola Law School (1978-1984), và Bảo tàng Hàng không vũ trụ California (1982-84), sau đó là các ủy ban quốc tế tại Hà Lan và Cộng hòa Séc. "Dancing House" của ông ở Prague (1996), được xây dựng với một mặt tiền nhấp nhô của mảng bám bê tông; Các bộ phận của tường bao gồm thủy tinh, làm cho các cột trụ bê tông bên dưới bên dưới. Dự án nổi bật nhất của ông là viện bảo tàng Guggenheim Bilbao (1991-1997), được bao phủ bởi lớp vỏ bọc bằng titanium, một vật liệu mà trước đó đã được sử dụng chủ yếu để chế tạo máy bay, thay đổi màu sắc tùy thuộc vào ánh sáng. Gehry thường được miêu tả như một người đề xướng thuyết chế biến, nhưng ông từ chối chấp nhận nó hoặc bất cứ nhãn hiệu nào khác cho công việc của ông.
Chủ nghĩa hậu hiện đại ở châu Âu
Trong khi chủ nghĩa hậu hiện đại được biết đến như là một phong cách Mỹ, những ví dụ đáng chú ý cũng xuất hiện ở Châu Âu. Năm 1991, Robert Venturi hoàn thành cánh Sainsbury của Phòng trưng bày Quốc gia ở London, nhưng hiện đại nhưng hài hòa với kiến ​​trúc tân cổ điển trong và xung quanh Quảng trường Trafalgar. Kiến trúc sư Helmut Jahn, kiến ​​trúc sư người Đức, đã xây dựng tòa nhà chọc trời Messeturm ở Frankfurt, Đức, một tòa nhà chọc trời trang trí với ngọn tháp thời trung cổ.
Một trong những kiến ​​trúc sư hậu hiện đại thời kỳ đầu ở Châu Âu là James Stirling (1926-1992). Ông là nhà phê bình đầu tiên của kiến ​​trúc hiện đại, đổ lỗi cho chủ nghĩa hiện đại cho sự tàn phá các thành phố của Anh trong những năm sau Thế chiến II. Ông đã thiết kế các dự án nhà ở công cộng đầy màu sắc theo phong cách hậu hiện đại, cũng như Neue Staatsgalerie ở Stuttgart, Đức (1977-1983) và Kammertheater ở Stuttgart (1977-1982), cũng như Bảo tàng Arthur M. Sackler thuộc Đại học Harvard Hoa Kỳ.
Một trong những ví dụ điển hình nhất của phong cách hậu hiện đại ở châu Âu là Terry Farrell (1994), Tòa nhà SIS ở London. Tòa nhà, bên cạnh Thames, là trụ sở của Cơ quan Tình báo Bí mật Anh. Nhà phê bình Deyan Sudjic trong The Guardian năm 1992 đã miêu tả nó như là một "văn bia tượng trưng cho" kiến ​​trúc của thập niên tám mươi ... Đó là một thiết kế kết hợp sự nghiêm túc cao độ với thành phần cổ điển của nó với một cảm giác không hài lòng về ý kiến ​​hài hước. Có thể hợp lý như một ngôi đền của người Maya hoặc một bộ máy móc thiết kế nghệ thuật phớt lờ ".
Kiến trúc sư người Ý Aldo Rossi (1931-1997) nổi tiếng với các tác phẩm hậu hiện đại của ông ở châu Âu, Bảo tàng Bonnefanten ở Maastricht, Hà Lan, hoàn thành vào năm 1995. Rossi là người Ý đầu tiên đoạt giải thưởng uy tín nhất về kiến ​​trúc, giải thưởng Pritzker, Vào năm 1990. Ông được ghi nhận là đã kết hợp các hình thức chặt chẽ và tinh khiết với các yếu tố gợi ý và tượng trưng lấy từ kiến ​​trúc cổ điển.
Kiến trúc sư Tây Ban Nha Ricardo Bofill cũng được biết đến với các tác phẩm hậu hiện đại của ông, bao gồm một khu dân cư theo kiểu lâu đài với những bức tường màu đỏ ở Culpe trên bờ biển Tây Ban Nha (1973).
Chủ nghĩa hậu hiện đại ở Nhật Bản
Các kiến ​​trúc sư người Nhật Bản Tadao Ando (sinh năm 1941) và Isozaki Arata (sinh năm 1931) đã giới thiệu những ý tưởng của phong trào hậu hiện đại đến Nhật Bản. Trước khi mở phòng thu của mình ở Osaka vào năm 1969, Ando đã đi du lịch rộng khắp ở Bắc Mỹ, Châu Phi và Châu Âu, hấp thụ các phong cách châu Âu và Mỹ, và không có kiến ​​thức về kiến ​​trúc, mặc dù ông đã dạy sau đó tại Đại học Yale (1987), Columbia University (1988) Đại học Harvard (1990). Hầu hết các tòa nhà của ông đều được xây dựng bằng bê tông thô ở dạng khối, nhưng có những lỗ mở rộng mang ánh sáng và quan điểm của thiên nhiên bên ngoài. Bắt đầu từ những năm 90, ông bắt đầu sử dụng gỗ làm vật liệu xây dựng, và giới thiệu các yếu tố của kiến ​​trúc Nhật Bản truyền thống, đặc biệt trong thiết kế Bảo tàng Văn hoá gỗ (1995). Nhà Bennesse của ông ở Naoshima, Kagama, có các yếu tố về kiến ​​trúc cổ điển của Nhật Bản và một kế hoạch tích hợp tinh tế ngôi nhà vào cảnh quan tự nhiên, ông đã giành giải Pritzker, giải thưởng uy tín nhất về kiến ​​trúc, vào năm 1995.
Isozaki Arata đã làm việc hai năm tại phòng thu của Kenzo Tange, trước khi mở công ty riêng của mình ở Tokyo năm 1963. Bảo tàng Nghệ thuật Đương đại của ông ở Nagi đã kết hợp gỗ, đá và kim loại một cách trang nhã và kết hợp ba hình dạng hình học, một hình trụ, xi lanh và một khối mở rộng, để trình bày ba nghệ sĩ khác nhau trong các thiết lập khác nhau. Tháp nghệ thuật của ông ở Mito, Nhật Bản (1986-1990) có một tháp nhôm hậu hiện đại xoay quanh trục của riêng nó. Ngoài bảo tàng và trung tâm văn hóa ở Nhật Bản, ông còn thiết kế Bảo tàng Nghệ thuật Đương đại, Los Angeles (MOCA), (1981-86) và bảo tàng khoa học COSI Columbus và trung tâm nghiên cứu ở Columbus, Ohio.
Phòng hoà nhạc - nhà hát Opera Sydney và dàn nhạc giao hưởng Berlin Philharmonic
Nhà hát Opera Sydney ở Sydney, bởi kiến ​​trúc sư Đan Mạch Jørn Utzon (1918-2008) là một trong những tác phẩm được biết đến nhất của kiến ​​trúc thời hậu chiến, trải dài từ thời hiện đại sang chủ nghĩa hậu hiện đại. Việc xây dựng bắt đầu vào năm 1957 nhưng nó đã không được hoàn thành cho đến năm 1973 do các vấn đề kỹ thuật khó khăn và chi phí gia tăng. Các vỏ khổng lồ của bê tông bay lên trên nền tảng tạo thành mái của hội trường. Kiến trúc sư từ chức trước khi kết cấu hoàn thành, và nội thất được thiết kế chủ yếu sau khi ông rời dự án. Ảnh hưởng của Nhà hát Opera Sydney, có thể được nhìn thấy trong các sảnh tiếp theo với những mái nhà tăng vọt bằng thép không gỉ.
Một trong những tòa nhà có ảnh hưởng nhất thời Postmodern là Berlin Philharmonic, được thiết kế bởi Hans Scharoun (1893-1972) và hoàn thành vào năm 1963. Ngoại thất, với những mái nhà dốc và mặt tiền đã lát, là một sự tách biệt rõ ràng hơn so với trước đó, khắc nghiệt hơn Phòng triển lãm hiện đại. Cách mạng thực sự ở bên trong, nơi Scharoun đặt dàn nhạc ở giữa, với khán giả ngồi trên các bậc thang xung quanh nó. Ông mô tả nó theo cách này: "Hình thức đưa ra cho hội trường được lấy cảm hứng từ một cảnh quan, ở trung tâm là một thung lũng, ở dưới cùng của nó được tìm thấy các dàn nhạc .. Xung quanh nó trên tất cả các bên tăng lên các bậc thang, giống như vườn nho. Một cảnh quan trần, trần nhà trên như bầu trời. " Sau mô tả của mình, các phòng hòa nhạc trong tương lai, như Phòng hòa nhạc Walt Disney của Frank Gehry ở Los Angeles, và Philharmonie de Paris của Jean Nouvel (2015) đã sử dụng thuật ngữ "phong cách vườn nho" và đặt orchesta ở giữa, thay vì Trên sân khấu ở cuối hội trường.
Đặc điểm
Phức tạp và mâu thuẫn
Kiến trúc hậu hiện đại đầu tiên nổi lên như một phản ứng chống lại các học thuyết về kiến ​​trúc hiện đại, như các kiến ​​trúc sư hiện đại bao gồm Le Corbusier và Ludwig Mies van der Rohe. Thay cho các học thuyết hiện đại của sự đơn giản như Mies đã thể hiện bằng cái tên nổi tiếng "less is more;" Và chức năng, "hình thức theo chức năng" và học thuyết của Le Corbusier rằng "một ngôi nhà là một cái máy để sinh sống," chủ nghĩa hậu hiện đại, theo những từ Robert Venturi, đưa ra sự phức tạp và mâu thuẫn. Các tòa nhà hậu hiện đại có hình dạng cong, các yếu tố trang trí, không đối xứng, màu sắc tươi sáng, và các tính năng thường được vay mượn từ thời kỳ trước đó. Màu sắc và kết cấu không liên quan đến cấu trúc chức năng của tòa nhà. Trong khi từ chối chủ nghĩa hiện đại "puritan" của chủ nghĩa hiện đại, nó kêu gọi trở lại trang trí, và sự tích lũy các trích dẫn và các bức cắt dán được vay mượn từ các phong cách quá khứ. Nó được mượn tự do từ kiến ​​trúc cổ điển, kiến ​​trúc cổ điển, kiến ​​trúc tân cổ điển, cuộc ly khai Vienna, phong trào nghệ thuật và hàng thủ công Anh, Jugendstil Đức.
Các tòa nhà hậu hiện đại thường kết hợp các hình thức và tính năng mới đáng ngạc nhiên với những yếu tố dường như mâu thuẫn của chủ nghĩa cổ điển. James Stirling, kiến ​​trúc sư của Neue Staatsgalerie ở Stuttgart, Đức (1984) mô tả phong cách này là "đại diện và trừu tượng, tượng trưng và không chính thức, truyền thống và công nghệ cao".


Phân mảnh
Kiến trúc hậu hiện đại thường phá vỡ các tòa nhà lớn thành nhiều cấu trúc và hình dạng khác nhau, đôi khi thể hiện các chức năng khác nhau của những bộ phận của tòa nhà. Với việc sử dụng các vật liệu và phong cách khác nhau, một tòa nhà có thể xuất hiện giống như một thị trấn nhỏ hoặc làng. Một ví dụ là Bảo tàng Staditsches bởi Hans Hollein ở Munich (1972-74).
Không đối xứng và xiên xẹo
Các hình thức bất đối xứng là một trong những thương hiệu của chủ nghĩa hậu hiện đại. Năm 1968, kiến ​​trúc sư người Pháp Claude Parent và nhà triết học Paul Virilio thiết kế một nhà thờ, Saint-Bernadette-du-Banlay ở Nevers, Pháp, dưới dạng một khối bê tông khối lớn nghiêng về một bên. Mô tả hình thức, họ đã viết: "một đường chéo trên một trang trắng có thể là một ngọn đồi, hoặc một ngọn núi, hoặc độ dốc, một lối lên, hoặc một gốc." Các tòa nhà của cha mẹ đã được lấy cảm hứng từ các khối nhà bê tông Đức đặc biệt mà ông phát hiện ra trên bờ biển Pháp đã trượt xuống những vách đá, nhưng hoàn toàn nguyên vẹn, với những bức tường nghiêng và các tầng dốc. Các tác phẩm hậu hiện đại hiếm khi cân đối, cân bằng và có trật tự. Các tòa nhà xiên, nghiêng, nghiêng, và dường như sắp đổ xuống là điều bình thường.
Màu sắc
Màu sắc là một yếu tố quan trọng trong nhiều tòa nhà hậu hiện đại, tạo ra nhiều mặt tiền và nhân cách đôi khi được sử dụng kính màu, hoặc gạch men, hoặc đá. Các tòa nhà của kiến ​​trúc sư Mexico Luis Barragan cung cấp cho ánh sáng mặt trời tươi sáng màu sắc cung cấp cho cuộc sống cho các hình thức.
Hài hước và "Camp"
Hài hước là đặc điểm của nhiều tòa nhà hậu hiện đại, đặc biệt ở Hoa Kỳ. Một ví dụ là Tòa nhà Ống nhòm ở khu phố Venice của Los Angeles, do Frank Gehry thiết kế với sự cộng tác của nhà điêu khắc Claes Oldenberg (1991-2001). Cửa ngõ của tòa nhà là dưới dạng một cặp ống nhòm khổng lồ; Xe ô tô vào nhà để xe đi qua dưới ống nhòm. Sự hài hước của "Camp" rất phổ biến trong giai đoạn hậu hiện đại; Đó là một sự khôi hài hài hước dựa trên tiền đề rằng một cái gì đó có thể xuất hiện quá tệ (như một tòa nhà đã xuất hiện để sụp đổ) rằng nó là tốt. Nhà phê bình người Mỹ Susan Sontag năm 1964 đã xác định trại như một phong cách nhấn mạnh đến bề mặt, bề mặt và phong cách gây phương hại đến nội dung, vốn rất đáng yêu và những thứ không giống như những gì họ nhìn thấy. Kiến trúc hậu hiện đại đôi khi cũng sử dụng cùng một cảm giác sân khấu, ý thức về tính phi lý và cường điệu của các hình thức.
Mục đích của Chủ nghĩa Hiện đại, bao gồm việc giải quyết các vấn đề của chủ nghĩa Hiện đại, truyền đạt ý nghĩa với sự mơ hồ, và sự nhạy cảm đối với bối cảnh của tòa nhà, đã được thống nhất một cách đáng ngạc nhiên cho một khoảng thời gian của các tòa nhà được thiết kế bởi các kiến ​​trúc sư phần lớn không bao giờ hợp tác với nhau. Tuy nhiên, những mục đích này làm cho các triển khai đa dạng có thể được minh hoạ bằng nhiều tòa nhà được tạo ra trong quá trình di chuyển.
Các lý thuyết về kiến ​​trúc hậu hiện đại
Các đặc tính của chủ nghĩa hậu hiện đại cho phép nó được thể hiện theo nhiều cách khác nhau. Những đặc điểm này bao gồm việc sử dụng các hình thức điêu khắc, đồ trang trí, nhân tạo và các vật liệu thực hiện trompe l'oeil. Những đặc tính vật lý này được kết hợp với các đặc tính khái niệm về ý nghĩa. Những đặc điểm của ý nghĩa bao gồm chủ nghĩa đa nguyên, mã hóa kép, nhả bay và trần nhà cao, trớ trêu và nghịch lý, và chủ nghĩa theo ngữ cảnh.
Các hình thức điêu khắc, không nhất thiết phải hữu cơ, đã được tạo ra với nhiệt huyết nhiều. Những điều này có thể được nhìn thấy trong Bảo tàng Abteiberg của Hans Hollein (1972-1982). Tòa nhà gồm nhiều tòa nhà, rất khác nhau. Mỗi hình dạng của tòa nhà không giống với những cái cứng nhắc của chủ nghĩa Hiện đại. Những hình thức này là điêu khắc và có phần vui tươi. Những hình thức này không được giảm xuống mức tối thiểu; Chúng được xây dựng và hình thành vì lợi ích riêng của họ. Các đơn vị xây dựng tất cả đều phù hợp với nhau trong một cách rất hữu cơ, làm tăng hiệu quả của các hình thức.
Sau nhiều năm bỏ bê, trang trí trở lại. Ngôi nhà Venice Beach của Frank Gehry, được xây dựng năm 1986, rải rác những chi tiết trang trí nhỏ, được coi là quá mức và không cần thiết trong chủ nghĩa Hiện đại. Nhà Venice Beach có một tập hợp các bản ghi tròn mà chủ yếu dành cho trang trí. Các bản ghi trên đầu trang có một mục đích nhỏ giữ lên bao gồm cửa sổ. Tuy nhiên, thực tế chỉ là họ có thể đã được thay thế bằng một cái móng thực sự vô hình, làm cho sự tồn tại phóng đại của họ phần lớn trang trí. Trang trí trong Tòa nhà Dịch vụ Thành phố Portland của Michael Graves ("Tòa nhà Portland") (1980) thậm chí còn nổi bật hơn. Hai hình tam giác lồi lõm là phần lớn trang trí. Chúng tồn tại cho thẩm mỹ hoặc mục đích riêng của họ.
Chủ nghĩa hậu hiện đại, với sự nhạy cảm của nó đối với bối cảnh của tòa nhà, đã không loại trừ nhu cầu của con người từ tòa nhà. Nghĩa trang Brion của Carlo Scarpa (1970-72) thể hiện điều này. Nhu cầu của con người đối với nghĩa trang là nó có tính chất trang trọng, nhưng nó không phải khiến cho du khách trở nên chán nản. Nghĩa trang của Scarpa đạt được tâm trạng trang trọng với những màu xám xám xịt của các bức tường và những hình dạng được xác định gọn gàng, nhưng cỏ xanh tươi ngăn không cho quá tải.
Các tòa nhà hậu hiện đại đôi khi sử dụng trompe l'oeil, tạo ra ảo tưởng về không gian hoặc chiều sâu mà không có thực sự tồn tại, như đã được các họa sĩ vẽ bởi người La Mã. Tòa nhà Portland (1980) có trụ cột được đặt ở bên cạnh tòa nhà, ở một mức độ nào đó có vẻ như thật, nhưng chúng không phải là.
Bảo tàng Nghệ thuật Hood (1981-1983) có một mặt tiền đối xứng điển hình, vốn là thời kỳ phổ biến trong các Toà nhà Hậu hiện đại. [Cần dẫn nguồn]
Nhà Vanna Venturi của Robert Venturi (1962-64) minh hoạ mục đích hậu hiện đại nhằm truyền đạt ý nghĩa và đặc trưng của biểu tượng. Mặt tiền đường, theo Venturi, một bức tranh tượng trưng cho một ngôi nhà, nhìn từ thế kỷ 18. Điều này một phần đạt được thông qua việc sử dụng đối xứng và vòm trên lối vào.
Có lẽ ví dụ tốt nhất về sự mỉa mai trong các tòa nhà hậu hiện đại là Charles Piazza d'Italia của Charles Moore (1978). Moore trích dẫn (kiến trúc) các yếu tố của thời kỳ phục hưng Ý và thời Cổ đại La Mã. Tuy nhiên, ông làm như vậy với một twist. Sự trớ trêu xảy ra khi người ta lưu ý rằng các trụ được phủ bằng thép. Nó cũng nghịch lý theo cách mà ông trích dẫn thời Cổ đại của Ý cách xa bản gốc ở New Orleans.
Double mã hóa có nghĩa là các tòa nhà truyền tải nhiều ý nghĩa cùng một lúc. Toà nhà Sony ở New York thực hiện điều này rất tốt. Tòa nhà là một tòa nhà chọc trời cao với mang ý nghĩa của công nghệ hiện đại. Tuy nhiên, đỉnh đầu mâu thuẫn với điều này. Phần trên cùng chuyển tải các yếu tố cổ đại cổ đại. Mã hóa đôi này là một đặc điểm phổ biến của Chủ nghĩa hậu hiện đại.
Các đặc tính của Chủ nghĩa hậu hiện đại đã được thống nhất vì sự xuất hiện đa dạng của họ. Đáng chú ý nhất trong số các đặc điểm của họ là những hình thức tinh vi của họ và sự hài hước của những ý nghĩa mà tòa nhà truyền đạt.
Kiến trúc hậu hiện đại theo phong cách quốc tế - ví dụ đầu tiên thường được trích dẫn từ những năm 1950 - nhưng đã không trở thành một phong trào cho đến cuối những năm 1970 và tiếp tục ảnh hưởng đến kiến ​​trúc ngày nay. Tính hậu hiện đại trong kiến ​​trúc được cho là được báo trước bằng sự trở lại của "trí tuệ, trang trí và tham khảo" đối với kiến ​​trúc để đáp ứng với chủ nghĩa hình thức của Phong cách Quốc tế của chủ nghĩa hiện đại. Giống như nhiều phong trào văn hoá, một số ý tưởng nổi bật nhất của người theo chủ nghĩa hiện đại có thể được nhìn thấy trong kiến ​​trúc. Các hình dạng và không gian chức năng và hình thức chính thức được thay thế bởi các thẩm mỹ đa dạng: phong cách va chạm, hình thức được chấp nhận vì lợi ích riêng của nó, và cách nhìn mới về phong cách quen thuộc và không gian phong phú. Có lẽ rõ ràng nhất, các kiến ​​trúc sư đã khám phá lại những vật trang trí kiến ​​trúc và những hình thức đã được trừu tượng hóa bởi các kiến ​​trúc sư hiện đại.
Kiến trúc hậu hiện đại cũng được miêu tả như là một sự pha trộn tân trang, nơi mà các vật trang trí và đồ trang trí đã trở lại mặt tiền, thay thế cho những phong cách hiện đại chưa được khám phá. Chủ nghĩa chiết trung này thường kết hợp với việc sử dụng các góc không trực giao và bề mặt không bình thường, nổi tiếng nhất trong Phòng trưng bày State Stuttgart của James Stirling và Charles Piazza d'Italia. Toà nhà Quốc hội Xcốt-len ở Edinburgh cũng đã được trích dẫn như là một cuộc thịnh vượng hậu hiện đại.
Các kiến ​​trúc sư hiện đại có thể coi các tòa nhà hậu hiện đại là khiếm nhã, liên quan đến đạo đức dân túy, và chia sẻ các yếu tố thiết kế của các trung tâm mua sắm, lộn xộn với "gew-gaws". Các kiến ​​trúc sư hiện đại có thể coi nhiều tòa nhà hiện đại là không linh hồn và nhạt nhẽo, quá đơn giản và trừu tượng. Sự tương phản này được minh họa trong sự sắp xếp của "người da trắng" chống lại "màu xám", trong đó "người da trắng" đang tìm cách tiếp tục (hoặc khôi phục lại) truyền thống hiện đại về sự thuần khiết và rõ ràng, trong khi "màu xám" đang tập trung nhiều hơn Văn hoá, được nhìn thấy trong tuyên bố của Robert Venturi từ chối quan điểm thế giới "đen trắng" của chủ nghĩa hiện đại để ủng hộ "đen trắng và đôi khi màu xám". Sự khác biệt trong các ý kiến ​​đi xuống đến một sự khác biệt trong các mục tiêu: chủ nghĩa hiện đại bắt nguồn từ việc sử dụng vật chất cũng như thiếu vật liệu trang trí tối giản, trong khi chủ nghĩa hậu hiện đại là từ chối các quy tắc nghiêm ngặt được đặt ra bởi các nhà tân hiện đại ban đầu và tìm kiếm ý nghĩa và biểu hiện trong việc sử dụng Kỹ thuật xây dựng, hình thức, và tài liệu tham khảo về phong cách.
Một hình thức xây dựng tiêu biểu cho việc khám phá chủ nghĩa hậu hiện đại là mái lợp truyền thống, thay cho mái bằng biểu tượng của chủ nghĩa hiện đại. Nước chảy ra từ trung tâm của tòa nhà, một dạng mái như vậy luôn luôn phục vụ cho mục đích sử dụng trong khí hậu với mưa và tuyết, và là một cách hợp lý để đạt được các khoảng kéo dài lớn hơn với các thành phần kết cấu ngắn hơn, nhưng nó vẫn tương đối hiếm trong các tòa nhà hiện đại. Theo LeCorierier, và máy móc thường không có mái dầm). Tuy nhiên, gốc rễ hiện đại của chủ nghĩa hiện đại xuất hiện trong một số ví dụ đáng chú ý về những mái nhà "khai hoang". Chẳng hạn, ngôi nhà Vanna Venturi của Robert Venturi đã làm vỡ hình xẻ ở giữa, phủ nhận tính năng của hình thức, và tòa nhà 1001 Fifth Avenue của Philip Johnson ở Manhattan (không nhầm lẫn với Trung tâm Hội nghị Portland, một lần được gọi theo cùng tên) quảng cáo Một dạng mái vòm như một mặt tiền phẳng, giả. Một thay thế khác cho mái bằng phẳng của chủ nghĩa hiện đại sẽ phóng đại một mái nhà truyền thống để thu hút sự chú ý của nó nhiều hơn, như khi Viện Hàn lâm Khoa học và Nghệ thuật Hoa Kỳ Kallmann McKinnell & Wood ở Cambridge, Massachusetts, xếp lớp ba lớp mái nhà có mái cao thấp xuống phía trên Một tuyên bố nhấn mạnh của nơi trú ẩn.
Mối quan hệ với các phong cách trước
Một xu hướng mới đã trở nên rõ ràng trong quý cuối cùng của thế kỷ 20 khi một số kiến ​​trúc sư bắt đầu từ bỏ chức năng hiện đại mà họ coi là nhàm chán, và một số công chúng coi là không hề hay và thậm chí khó chịu. Các kiến ​​trúc sư quay về quá khứ, trích dẫn các khía cạnh trong quá khứ của các tòa nhà khác nhau và kết hợp chúng lại với nhau (thậm chí đôi khi theo cách không theo phong cách) để tạo ra một phương tiện mới để thiết kế các tòa nhà. Một ví dụ sống động về phương pháp tiếp cận mới này là Chủ nghĩa hậu hiện đại đã chứng kiến ​​sự trở lại của các cột và các yếu tố khác của thiết kế tiền thân, đôi khi thích nghi các ví dụ cổ điển Hy Lạp và La Mã (nhưng không chỉ đơn giản là tái tạo chúng, như đã được thực hiện trong kiến ​​trúc tân cổ điển). Trong chủ nghĩa Hiện đại, cột truyền thống (như là một đặc điểm thiết kế) được coi như là một hình ống hình trụ, thay thế bằng các phương tiện công nghệ khác như cantilevers, hoặc che mặt hoàn toàn bằng các mặt tiền bức tường. Sự phục hưng của cột là một thẩm mỹ, chứ không phải là một sự cần thiết về công nghệ. Các tòa nhà cao tầng theo chủ nghĩa hiện đại đã trở thành hầu hết các trường hợp khối, từ chối khái niệm một chồng các yếu tố thiết kế đa dạng cho một từ vựng đơn từ mặt đất đến đỉnh, trong những trường hợp cực đoan nhất thậm chí sử dụng một "dấu chân" không đổi Thiết kế bánh cưới), với việc xây dựng đôi khi thậm chí còn cho thấy khả năng đùn một lớp kim loại đơn trực tiếp từ mặt đất, chủ yếu bằng cách loại bỏ các yếu tố hình ảnh trực quan - điều này được thấy rõ nhất trong các tòa nhà Trung tâm Thương mại Thế giới của Minoru Yamasaki.
Một sự trở lại khác là của "wit, trang trí và tham khảo" được nhìn thấy trong các tòa nhà cũ hơn trên mặt đất trang trí bằng đất nung và đồ trang trí bằng đồng hoặc bằng thép không gỉ của thời kỳ Beaux-Arts và Art Deco. Trong các cấu trúc hậu hiện đại, điều này thường đạt được bằng cách đặt các miêu tả mâu thuẫn của các kiểu xây dựng trước cùng với nhau và thậm chí kết hợp các tài liệu tham khảo về đồ nội thất ở quy mô lớn.
Chủ nghĩa bối cảnh, một xu hướng suy nghĩ trong những phần sau của thế kỷ 20, ảnh hưởng đến các ý thức hệ của phong trào hậu hiện đại nói chung. Chủ nghĩa bối cảnh tập trung vào niềm tin rằng tất cả kiến ​​thức là "bối cảnh nhạy cảm". Ý tưởng này thậm chí còn được thực hiện hơn nữa để nói rằng kiến ​​thức không thể được hiểu mà không xem xét bối cảnh của nó. Trong khi các ví dụ đáng lưu ý của kiến ​​trúc hiện đại phản ứng một cách tinh tế và trực tiếp với bối cảnh vật lý của họ (được phân tích bởi Thomas Schumacher trong "Chủ nghĩa Bối cảnh: Những ý tưởng và biến dạng đô thị" và bởi Colin Rowe và Fred Koetter ở Collage City, kiến ​​trúc hậu hiện đại thường đề cập đến bối cảnh Các tài liệu, hình thức và chi tiết của các tòa nhà quanh nó - bối cảnh văn hoá.
Nguồn gốc của chủ nghĩa hậu hiện đại
Phong trào hậu hiện đại thường được nhìn nhận (đặc biệt là ở Mỹ) như là một phong trào của Mỹ, bắt đầu ở Mỹ vào những năm 1960 và 1970 và sau đó lan sang châu Âu và phần còn lại của thế giới, để tồn tại cho đến hiện tại. Tuy nhiên, vào năm 1966, nhà sử học kiến ​​trúc Sir Nikolaus Pevsner đã nói về chủ nghĩa Expressionism hồi sinh như là "một phong cách mới, kế thừa hiện đại quốc tế của những năm 1930, một phong cách hậu hiện đại", và bao gồm như là các tác phẩm của Le Corbusier tại Ronchamp và Chandigarh , Denys Lasdun tại Trường Cao đẳng Y khoa Hoàng gia ở London, Richard Sheppard thuộc trường Cao đẳng Churchill, Cambridge, James Stirling và James Gowan's Leicester Engineering Building, cũng như nhà riêng của Philip Johnson tại New Canaan, Connecticut. Pevsner đã không chấp nhận những tòa nhà này vì tự biểu hiện và chủ nghĩa phi lý, nhưng ông thừa nhận họ là "phong cách hợp pháp của những năm 1950 và 1960" và xác định đặc điểm của họ. Công việc xác định Chủ nghĩa hậu hiện đại đã được tiếp sau bởi một thế hệ trẻ chào đón hơn là từ chối những gì họ nhìn thấy xảy ra, và trong trường hợp của Robert Venturi, đã góp phần vào nó.
Các mục tiêu của chủ nghĩa hậu hiện đại hoặc chủ nghĩa hiện đại thời kỳ bắt đầu bằng phản ứng của nó đối với chủ nghĩa hiện đại; Nó cố gắng để giải quyết những hạn chế của người tiền nhiệm của nó. Danh sách các mục tiêu được mở rộng để bao gồm truyền đạt ý tưởng với công chúng thường theo cách hài hước hoặc hóm hỉnh. Thông thường, giao tiếp được thực hiện bằng cách trích dẫn từ phong cách kiến ​​trúc trong quá khứ, thường là nhiều lần. Trong cách xa chủ nghĩa hiện đại, nó cũng cố gắng để sản xuất các tòa nhà nhạy cảm với bối cảnh trong đó chúng được xây dựng.
Chủ nghĩa hậu hiện đại có nguồn gốc từ sự thất bại của kiến ​​trúc hiện đại. Mối quan tâm của nó với chức năng và xây dựng kinh tế đã làm cho đồ trang trí được thực hiện và các tòa nhà được che giấu trong một xuất hiện hợp lý. Nhiều người cảm thấy các tòa nhà không đáp ứng được nhu cầu của con người về sự thoải mái cho cả cơ thể và mắt, rằng chủ nghĩa hiện đại không phải là nguyên nhân cho ham muốn vẻ đẹp. Vấn đề trở nên trầm trọng hơn khi một số căn hộ đã bị thu hẹp lại thành những khu nhà ổ chuột. Đáp lại, các kiến ​​trúc sư tìm cách đưa lại trang trí, màu sắc, trang trí và nhân lực cho các tòa nhà. Mẫu đơn không còn được xác định chỉ bởi các yêu cầu về chức năng của nó hoặc sự xuất hiện tối thiểu.
Thay đổi phương pháp sư phạm
Các nhà phê bình về chủ nghĩa giản lược của chủ nghĩa hiện đại thường ghi nhận sự từ bỏ việc dạy về lịch sử kiến ​​trúc như một nhân tố nhân quả. Thực tế là một số cầu thủ quan trọng trong việc chuyển từ chủ nghĩa hiện đại đã được đào tạo tại Trường Kiến trúc của Trường đại học Princeton, nơi mà việc truy cập vào lịch sử vẫn tiếp tục là một phần của đào tạo thiết kế trong những năm 1940 và 1950 là rất lớn. Sự gia tăng quan tâm trong lịch sử đã có một tác động sâu sắc đến giáo dục kiến ​​trúc. Các khóa học về lịch sử đã trở nên điển hình hơn và thường xuyên hơn. Với nhu cầu các giáo sư có kiến ​​thức trong lịch sử kiến ​​trúc, một số chương trình tiến sĩ trong các trường phái kiến ​​trúc đã nảy sinh để phân biệt mình với lịch sử nghệ thuật các chương trình Tiến sĩ, nơi các nhà sử học kiến ​​trúc đã từng được đào tạo. Ở Mỹ, MIT và Cornell là những người đầu tiên được tạo ra vào giữa những năm 1970, sau đó là Columbia, Berkeley và Princeton. Trong số những người sáng lập ra các chương trình lịch sử kiến ​​trúc mới là Bruno Zevi tại Viện Lịch sử Kiến trúc Venice, Stanford Anderson và Henry Millon tại MIT, Alexander Tzonis tại Hiệp hội Kiến trúc, Anthony Vidler tại Princeton, Manfredo Tafuri thuộc Đại học Venice, Kenneth Frampton tại Đại học Columbia, và Werner Oechslin và Kurt Forster tại ETH Zürich.
Việc tạo ra các chương trình này song song với việc tuyển dụng, trong những năm 1970 của các sử gia được đào tạo chuyên nghiệp bởi các trường phái kiến ​​trúc: Margaret Crawford (với một tiến sĩ từ UCLA) tại SCI-Arc; Elisabeth Grossman (Tiến sĩ, Đại học Brown) tại Trường Thiết kế Rhode Island; Christian Otto [29] (Tiến sĩ, Đại học Columbia) tại Đại học Cornell; Richard Chafee (Tiến sĩ, Viện Courtauld) tại Đại học Roger Williams; Và Howard Burns (Đại học Kings Kings) tại Harvard, để chỉ một vài ví dụ. Một thế hệ học giả thứ hai sau đó xuất hiện, bắt đầu mở rộng những nỗ lực này theo hướng gọi là "lý thuyết": K. Michael Hays (Tiến sĩ, MIT) tại Harvard, Mark Wigley (Tiến sĩ, Đại học Auckland) tại Princeton (hiện tại Đại học Columbia), và Beatriz Colomina (Tiến sĩ, Trường Kiến trúc, Barcelona) tại Princeton; Mark Jarzombek (PhD MIT) tại Cornell (nay là MIT), Jennifer Bloomer (Tiến sĩ, Georgia Tech) tại Iowa State và Catherine Ingraham (Tiến sĩ Johns Hopkins) tại Viện Pratt.
Chủ nghĩa hậu hiện đại với tính đa dạng của nó có tính nhạy cảm với bối cảnh và lịch sử của tòa nhà, và các yêu cầu của khách hàng. Các kiến ​​trúc sư hậu hiện đại thường xem xét các yêu cầu chung của các tòa nhà đô thị và môi trường xung quanh trong suốt quá trình thiết kế của tòa nhà. Ví dụ: ở Venice Beach House của Frank Gehry, các ngôi nhà lân cận có màu phẳng sáng tương tự. Sự nhạy cảm tiếng mẹ đẻ này thường hiển nhiên, nhưng đôi khi các thiết kế lại đáp ứng với những người hàng xóm có phong cách cao hơn. Bảo tàng Arthur M. Sackler của James Stirling tại Đại học Harvard có một góc tròn và mẫu gạch sọc liên quan đến hình dáng và trang trí của Tượng đài Victorian đa sắc tộc trên đường phố, mặc dù trong cả hai trường hợp không phải là phần tử bắt chước hoặc theo chủ nghĩa lịch sử.
Các diễn biến sau đó

Sau sự chống đối hậu hiện đại chống lại chủ nghĩa hiện đại, nhiều xu hướng trong kiến ​​trúc đã được thiết lập, mặc dù không nhất thiết theo các nguyên tắc của chủ nghĩa hậu hiện đại. Đồng thời, các phong trào gần đây của Chủ nghĩa đô thị mới và Kiến trúc cổ điển mới thúc đẩy một cách tiếp cận bền vững đối với xây dựng, đánh giá cao và phát triển sự tăng trưởng thông minh, truyền thống kiến ​​trúc và thiết kế cổ điển. Điều này trái ngược với kiến ​​trúc thống nhất hiện đại và toàn cầu, cũng như dựa vào tình trạng nhà ở đơn lẻ và sự mở rộng ở ngoại ô. Cả hai xu hướng đều bắt đầu vào những năm 1980. Giải Driehaus Architecture Award là giải thưởng công nhận những nỗ lực trong chủ nghĩa đô thị mới và kiến ​​trúc cổ điển mới, và được trao tặng một khoản tiền thưởng cao gấp hai lần so với giải thưởng Pritzker hiện đại. Một số kiến ​​trúc sư hậu hiện đại, chẳng hạn như Robert A. M. Stern và Albert, Righter, và Tittman, đã chuyển từ thiết kế hậu hiện đại sang các giải thích mới về kiến ​​trúc truyền thống.

No comments: