Nhà nước Ai Cập cổ đại là một trong những nhà nước ra đời sớm nhất ở lưu vực sông Nin vùng đông bắc châu Phi. Nền văn minh Ai Cập cổ đại là một trong những nền văn minh cổ xưa nhất và rực rỡ nhất của nhân loại.
Đặc điểm của kiến trúc Ai Cập là công trình có quy mô lớn, kích thước đồ sộ, nặng nề và thần bí. Trước khi nhắc đến sự phát triển của nghệ thuật kiến trúc Ai Cập cổ đại, phải nói đến sự khéo tay trong nghề làm đá của những người thợ giỏi trong xã hội Ai Cập cổ đại. Vật liệu đá trong xã hội Ai Cập có nhiều loại: đá vôi, đá sa thạch, đá đen, đá thạch anh, đá hoa cương, đá minh ngọc... Kinh nghiệm xây dựng thủy lợi trên hai bờ sông Nin giúp cho người dân Ai Cập phát minh ra máy nâng và vận chuyển, biết cách tổ chức lao động cho hàng vạn người một lúc. Mặt bằng, mặt đứng, mặt cắt của công trình kiến trúc được dùng với thước đo. Việc sử dụng dụng cụ như rìu, búa và thước thủy chuẩn cũng rất chuyên nghiệp.
Kim tự tháp
Người Ai Cập cổ đại có tục lệ ướp xác, tạo thành các "mummy" và chôn chúng trong những ngôi mộ đồ sộ là Mastaba và Kim tự tháp. Mastaba là lăng mộ của tầng lớp quý tộc, là một khối xây bằng đá, có mặt cắt hình thang, mặt bằng hình chữ nhật. Trong Mastaba có ba phòng: sảnh, phòng tế lễ và phòng thờ (nơi đặt tượng người chết). Từ mặt trên của Mastaba người ta đào một giếng hình tròn hoặc hình vuông, sâu đến khoảng 30 m. Đáy giếng thông sang một hành lang rồi đến phòng mai táng (nơi để quan tài). Sau khi chôn người chết, giếng được lấp kín. Ở Ai Cập còn tìm thấy nhiều nơi có dấu vết của các khu vực có Masataba như khu lăng mộ vua chúa ở Memphis, xây dựng ở vương triều thứ ba, khoảng thế kỷ 18 trước Công nguyên. Loại hình kiến trúc này là nguồn gốc ban đầu của các Kim tự tháp.
Một trong những Kim tự tháp lớn xuất hiện đầu tiên là Kim tự tháp Djoser. Nó có đáy hình chữ nhật, hai cạnh dài 126 m và 106 m, cao 60 m, có 6 bậc, các tầng thu nhỏ về phía trên. Công trình này do Imhotep chỉ đạo xây dựng. Ông là một vị quan đầu triều của nhà vua vương triều thứ 3, năm 2770 trước Công nguyên. Ngoài Kim tự tháp này còn có Kim tự tháp ở Meidum và ở Dashur là những loại có ba bậc cấp. Sau này, chúng được nghiên cứu và phát triển thành Kim tự tháp trơn, tiêu biểu nhất là quần thể Kim tự tháp ở Giza. Quần thể này bao gồm ba Kim tự tháp lớn, một con nhân sư Sphinx, 6 Kim tự tháp nhỏ, một số đền đài và 400 Mastaba. Ba Kim tự tháp trên là: Kim tự tháp Kheops (hay Kim tự tháp lớn tại Giza), Kim tự tháp Khephren và Kim tự tháp Mykerinos. Các Kim tự tháp này mang tên các nhà vua của Vương triều thứ 4; các kim tự tháp nhỏ hơn là của các hoàng hậu cùng thời. Vật liệu xây dựng tháp là đá vôi được khai thác tại chỗ, bên ngoài được phủ lớp đá vôi trắng nhẵn bóng, lấy từ các mỏ đá ở Tourah, trên hữu ngạng sông Nin, lớp phủ này ngày nay đã bị tróc mất.
Đền thờ
Những đền thờ Ai Cập cổ đại dùng để thờ thần Mặt Trời. Thờ thần Mặt Trời cũng chính là thờ vua. Đền thờ thường có một cái cửa lớn, đường bệ và phù hợp với tính chất của các nghi lễ tôn giáo. Phần quan trọng thứ hai của đền là khu vực nội bộ của đại điện. Đây là nơi vua tiếp nhận sự sùng bái của một số người nên không gian được tổ chức sao cho u uẩn, kín đáo, mang tính thần bí. Đôi khi, đền còn được bao quanh bởi bức tường thành, ở đây có trổ một cửa gọi là tiền tháp môn (propylon), sau đó là một con đường lát đá, rộng 34 m, dài khoảng 140 m, hai bên đặt những con Sphinx, tiếp đến là các tháp bia, tượng vua và tháp môn.
Nhà ở
Vào khoảng thế kỷ 17 TCN, nhiều loại hình nhà ở được thấy ở thành Telel Amarna. Có ba loại nhà chính sau:
- Nhà ở ba gian, vật liệu xây dựng là lau sậy và đất sét, mái bằng.
- Nhà cho quan lại, tường gạch cao, mở ba cửa quay ra phố.
- Loại lâu đài, dinh thự có ao cá, vườn cây phía trước, vật liệu dùng cột gỗ, tường gạch, dầm gỗ, mái bằng và trong nhà có trang trí tranh tường. Các cung điện của nhà vua có quy mô lớn, nhấn mạnh trục dọc, bên trong các phòng có nhiều cột, ngoài trục dọc còn có thể có trục phụ. Gỗ làm cung điện, Ai Cập không có mà được vận chuyển từ Syrie tới.
Các thức cột
Các thức cột được mô phỏng theo hình tượng con người và các loài cây (chà là, sồi, bao báp,...). Các loại thức có:
- Thức hoa sen, tạo dựng lấy từ nguồn cảm hứng gồm một bó hoa sen, được buộc lại bởi 5 vòng dây, xen kẽ thêm những nụ nhỏ;
- Thức cây kê, xuất hiện từ thời Trung vương quốc V, mô hình cây Papyrus;
- Thức Hathor, xuất hiện từ thời Trung vương quốc, bốn phía đầu cột là mặt nữ Thần tình yêu Hathor, diện hình đa giác 6-8-16 mặt. Đầu cột là tấm đá vuông, trên đó là đá đầu cột, tiếp trên là tường đầu cột,...
Ancient Egyptian architecture is the architecture of ancient Egypt, one of the most influential civilizations throughout history, which developed a vast array of diverse structures and great architectural monuments along the Nile, among the largest and most famous of which are the Great Pyramid of Giza and the Great Sphinx of Giza.
Drawings of the types of the architectural capitals specific for the Ancient Egyptian civilization. |
Due to the scarcity of wood, the two predominant building materials used in ancient Egypt were sun-baked mud brick and stone, mainly limestone, but also sandstone and granite in considerable quantities. From the Old Kingdom onward, stone was generally reserved for tombs and temples, while bricks were used even for royal palaces, fortresses, the walls of temple precincts and towns, and for subsidiary buildings in temple complexes. The core of the pyramids came from stone quarried in the area already while the limestone, now eroded away, that was used to face the pyramids came from the other side of the Nile River and had to be quarried, ferried across, and cut during the dry season before they could be pulled into place on the pyramid.
Ancient Egyptian houses were made out of mud collected from the Nile river. It was placed in molds and left to dry in the hot sun to harden for use in construction.
Many Egyptian towns have disappeared because they were situated near the cultivated area of the Nile Valley and were flooded as the river bed slowly rose during the millennia, or the mud bricks of which they were built were used by peasants as fertilizer. Others are inaccessible, new buildings having been erected on ancient ones. Fortunately, the dry, hot climate of Egypt preserved some mud brick structures. Examples include the village Deir al-Madinah, the Middle Kingdom town at Kahun, and the fortresses at Buhen and Mirgissa. Also, many temples and tombs have survived because they were built on high ground unaffected by the Nile flood and were constructed of stone.
Thus, our understanding of ancient Egyptian architecture is based mainly on religious monuments, massive structures characterized by thick, sloping walls with few openings, possibly echoing a method of construction used to obtain stability in mud walls. In a similar manner, the incised and flatly modeled surface adornment of the stone buildings may have derived from mud wall ornamentation. Although the use of the arch was developed during the fourth dynasty, all monumental buildings are post and lintel constructions, with flat roofs constructed of huge stone blocks supported by the external walls and the closely spaced columns.
Exterior and interior walls, as well as the columns and piers, were covered with hieroglyphic and pictorial frescoes and carvings painted in brilliant colors. Many motifs of Egyptian ornamentation are symbolic, such as the scarab, or sacred beetle, the solar disk, and the vulture. Other common motifs include palm leaves, the papyrus plant, and the buds and flowers of the lotus. Hieroglyphs were inscribed for decorative purposes as well as to record historic events or spells. In addition, these pictorial frescoes and carvings allow us to understand how the Ancient Egyptians lived, statuses, wars that were fought and their beliefs. This was especially true when exploring the tombs of Ancient Egyptian officials in recent years.
Ancient Egyptian temples were aligned with astronomically significant events, such as solstices and equinoxes, requiring precise measurements at the moment of the particular event. Measurements at the most significant temples may have been ceremonially undertaken by the Pharaoh himself.
The Giza pyramid complex
The Giza Necropolis stands on the Giza Plateau, on the outskirts of Cairo, Egypt. This complex of ancient monuments is located some 8 kilometers (5 mi) inland into the desert from the old town of Giza on the Nile, some 20 kilometers (12 mi) southwest of Cairo city center. This Ancient Egyptian necropolis consists of the Pyramid of Khufu (also known as the Great Pyramid and the Pyramid of Cheops), the somewhat smaller Pyramid of Khafre (or Kephren/Chefren), and the relatively modest-sized Pyramid of Menkaure (or Mykerinus/Mycerinus), along with a number of smaller satellite edifices, known as "queens" pyramids, and the Great Sphinx.
The Pyramids of Giza |
The pyramids, which were built in the Fourth Dynasty, testify to the power of the pharaonic religion and state. They were built to serve both as grave sites and also as a way to make their names last forever. The size and simple design show the high skill level of Egyptian design and engineering on a large scale. The Great Pyramid of Giza, which was probably completed c. 2580 BC, is the oldest and largest of the pyramids, and is the only surviving monument of the Seven Wonders of the Ancient World. The pyramid of Khafre is believed to have been completed around 2532 BC, at the end of Khafre's reign. Khafre ambitiously placed his pyramid next to his fathers. It is not as tall as his father's pyramid but he was able to give it the impression of appearing taller by building it on a site with a foundation 33 feet higher than his father's. Along with building his pyramid, Chefren commissioned the building of the giant Sphinx as guardian over his tomb. The face of a human, possibly a depiction of the pharaoh, on a lion's body was seen as a symbol of divinity among the Greeks fifteen hundred years later. The Great Sphinx is carved out of huge blocks of sandstone and stands about sixty-five feet tall. Menkaure's pyramid dates to circa 2490 BC and stands 213 feet high making it the smallest of the Great Pyramids.
Auguste Mariette (seated, far left) and Pedro II of Brazil (seated, far right) with others during the Emperor's visit to the Giza Necropolis at the end of 1871 |
Popular culture leads people to believe that Pyramids are highly confusing, with many tunnels within the pyramid to create confusion for grave robbers. This is not true. The shafts of pyramids are quite simple, mostly leading directly to the tomb. The immense size of the pyramids attracted robbers to the wealth that lay inside which caused the tombs to be robbed relatively soon after the tomb was sealed in some cases. However, there are sometimes additional tunnels, but these were used for the builders to understand how far they could dig the tomb into the crust of the Earth. Also, it is popular thought that due to grave robbers, future Kings were buried in the Valley of the Kings to help keep them hidden. This is also false, as the Pyramid construction continued for many Dynasties, just on a smaller scale. Finally, the pyramid construction was stopped due to economic factors, not theft.
It is widely believed that the pyramids were able to be constructed due to slave labor. Some scholars believe that they were essentially built by farmers during the off season. Either way, the pyramids represent a lifestyle of the nobles that could not exist without the presence of slave labor.
Karnak
The temple complex of Karnak is located on the banks of the River Nile some 2.5 kilometers (1.5 mi) north of Luxor. It consists of four main parts, the Precinct of Amon-Re, the Precinct of Montu, the Precinct of Mut and the Temple of Amenhotep IV (dismantled), as well as a few smaller temples and sanctuaries located outside the enclosing walls of the four main parts, and several avenues of ram-headed sphinxes connecting the Precinct of Mut, the Precinct of Amon-Re and Luxor Temple.
The hypostyle hall of Karnak Temple |
The key difference between Karnak and most of the other temples and sites in Egypt is the length of time over which it was developed and used. Construction work began in the 16th century BC. Approximately 30 pharaohs contributed to the buildings, enabling it to reach a size, complexity and diversity not seen elsewhere. Few of the individual features of Karnak are unique, but the size and number of features is overwhelming.
Luxor Temple
The Luxor Temple is a huge ancient Egyptian temple complex located on the east bank of the River Nile in the city today known as Luxor (ancient Thebes). Construction work on the temple began during the reign of Amenhotep III in the 14th century BC.
Horemheb and Tutankhamun added columns, statues, and friezes – and Akhenaten had earlier obliterated his father'scartouches and installed a shrine to the Aten – but the only major expansion effort took place under Ramesses II some 100 years after the first stones were put in place. Luxor is thus unique among the main Egyptian temple complexes in having only two pharaohs leave their mark on its architectural structure.
Luxor Temple, from the east bank of the Nile |
The temple proper begins with the 24 meter(79 ft) high First Pylon, built by Ramesses II. The pylon was decorated with scenes of Ramesses's military triumphs (particularly the Battle of Qadesh); later pharaohs, particularly those of the Nubian and Ethiopian dynasties, also recorded their victories there.
This main entrance to the temple complex was originally flanked by six colossal statues of Ramesses – four seated, and two standing – but only two (both seated) have survived. Modern visitors can also see a 25 meter (82 ft) tall pink granite obelisk: this one of a matching pair until 1835, when the other one was taken to Paris where it now stands in the centre of the Place de la Concorde.
Through the pylon gateway leads into a peristyle courtyard, also built by Ramesses II. This area, and the pylon, were built at an oblique angle to the rest of the temple, presumably to accommodate the three pre-existing barque shrines located in the northwest corner. After the peristyle courtyard comes the processional colonnade built by Amenhotep III – a 100 meter (328 ft) corridor lined by 14 papyrus-capital columns.
Friezes on the wall describe the stages in the Opet Festival, from sacrifices at Karnak at the top left, through Amun's arrival at Luxor at the end of that wall, and concluding with his return on the opposite side. The decorations were put in place by Tutankhamun: the boy pharaoh is depicted, but his names have been replaced with those of Horemheb.
Beyond the colonnade is a peristyle courtyard, which also dates back to Amenhotep's original construction. The best preserved columns are on the eastern side, where some traces of original color can be seen. The southern side of this courtyard is made up of a 36-column hypostyle court that leads into the dark inner rooms of the temple.
No comments:
Post a Comment