Monday, September 15, 2014

Eric Clapton

Vào cuối những năm 1960, Eric Clapton nổi lên như một hiện tượng âm nhạc của thế giới, tên tuổi của anh được nhắc đến suốt từ London tới New York. Sau bao thập kỷ đã trôi qua, tên tuổi của tay guitar và cũng là chàng ca sĩ có giọng hát tuyệt vời này vẫn còn được nhắc đến và vẫn chiếm một vị trí cao trong lòng người hâm mộ. 24h hôm nay lại cùng bạn tìm hiểu về chàng ca sĩ hào hoa này. Eric Patrick Clapton sinh ngày 30 tháng 3 năm 1945 tại nhà của ông bà ở số 1, The Green, Ripley, Surrey, Anh quốc với mẹ là Patricia Molly Clapton và cha là Edward Fryer, một người lính Canada đóng quân tại Anh. Sau khi chiến tranh thế giới thứ 2 kết thúc, Fryer trở về với vợ ở Canada, mẹ anh đã để Eric lại nhà bà ngoại là Rose và cha dượng là Jack Clapp chăm sóc. Patricia chuyển tới Đức sống và ở đây cô cũng cuới một người lính Canada khác tên là Frank McDonald. Eric Patrick Clapton là ""kết quả"" của cuộc tình chớp nhoáng giữa một cô gái và một người lính Canada đóng quân tại vùng Surrey, Anh quốc. Sau khi chiến tranh thế giới II kết thúc, người cha ruột của ông quay lại quê nhà, còn người mẹ gửi Clapton cho cha mẹ mình và di cư sang Đức. Suốt thời thơ ấu, cậu bé Ricky (tên thường gọi của Eric) sống với ông bà ngoại, và cứ đinh ninh đây chính là cha mẹ ruột của mình. Mãi tới năm lên 9 thì ông bà mới cho cậu biết sự thật. Eric Clapton theo học tại Đại học Mỹ thuật Kingston, nhưng công việc học tập của anh trong ngôi trường này nhanh chóng kết thúc sau khi cậu sinh viên trẻ tuổi thường xuyên bị các giáo viên đuổi ra khỏi lớp vì tội chơi guitar trong giờ học…Bị ảnh hưởng bởi phong cách nhạc Blues và R&B theo kiểu Mỹ từ ca sĩ Jerry Lee Lewis, và đặc biệt là Robert Johnson, chàng thanh niên da trắng trẻ tuổi đã sớm quen với bầu không khí đặc quánh mùi rượu và khói thuốc ở các quán bar trong vùng, nơi những người da đen hay lui tới và thả mình trong những điệu Blues buồn bã thời hậu chiến…Kiếm tìm cho mình những người bạn cùng niềm đam mê, Eric tham gia rất nhiều ban nhóm: The Rooster, Casey John, The Yardbirds và The Bluesbreakers. Ở đâu ông cũng là người luôn cố gắng “thổi vào” ban nhạc của mình chất Blues đầy thuần khiết và tinh tế. Vào năm 1966, khi mà Bluesbreakers nổi danh tại các bảng xếp hạng của Anh và Mỹ, thì cũng là lúc người ta bỗng thấy xuất hiện đầy rẫy trên các đường phố tại thủ đô London và New York dòng chữ “Eric is God” (Eric là …Chúa Trời).
Thành công không bao giờ là đủ với Clapton, ông rời bỏ Bluesbreakers để theo đuổi mục tiêu “Tạo nên cuộc cách mạng trong suy nghĩ về âm nhạc”. Eric tạo nên một hình ảnh mà sau này người ta dùng hẳn một thuật ngữ âm nhạc để miêu tả cho các mô hình tương tự: “Bộ Tam quyền lực” - nhóm Cream. Eric Clapton chơi guitar, tay bass Jack Bruce và Ginger Baker chơi trống, nhóm Cream chỉ tồn tại ngắn ngủi trong vòng có 2 năm với 3 album, nhưng họ đã vươn tới sự thành công gần ngang với những The Beatles và Rolling Stones. Tên tuổi của Clapton nổi như cồn, và trở thành thần tượng cho những chàng trai mới lớn đang tập chơi guitar.
Sau album chia tay “Goodbye” và gặt hái thành công với nhóm Blind Faith - “siêu nhóm” đầu tiên trong lịch sử nhạc Rock, sự nghiệp solo của ông cũng bắt đầu với album debut. Bộ đĩa đôi tiếp theo “Other Assorted Love Songs”, và đặc biệt là “Layla” - ca khúc được viết dựa trên cuộc tình tay ba của chính Eric được công chúng chào đón nồng nhiệt. “Layla” có mặt trong top 100 đoạn guitar solo xuất sắc nhất mọi thời đại, tiêu biểu cho tiếng guitar gây choáng ngợp theo kiểu Clapton…Mặc dù đã đạt được quá nhiều thành công trong sự nghiệp âm nhạc, nhưng Clapton cũng phải đối mặt với những vấn đề về lạm dụng chất kích thích. Trong thập niên 70 - 80, Clapton vật lộn với căn bệnh nghiện ngập và sự nghiệp âm nhạc của ông hầu như rất mờ nhạt. Bộ 4 đĩa tuyển chọn “Crossroads” - 1988 nhận 2 giải Grammy đã đánh dấu sự quay trở lại của “con tắc kè hoa đổi màu”. Eric Clapton với một nỗ lực phi thường, đã thoát ra khỏi bóng đen ma túy và rượu chè. Nhưng thử thách không chỉ có vậy. Năm 1990 trên đường trở về sau chuyến lưu diễn ở Winconsin, Clapton tận mắt chứng kiến cảnh ba người bạn thân của mình tử nạn trong một vụ rơi máy bay trực thăng. Điều này gây cho ông một cú sốc khá lớn… Định mệnh còn làm nhiều hơn thế. Vài tháng sau, đứa con trai mới lên 4 tuổi của ông đã ngã từ tầng thứ 49 của cao ốc Del Santo và ra đi mãi mãi… Người ta thấy hình ảnh một con người khác hẳn của Eric Clapton trong buổi biểu diễn Unplugged tại New York: một Eric trầm lắng, một Eric đầy chiêm nghiệm. Album này cùng với những lời ca chất chứa đầy cảm xúc trong ca khúc “Tears in Heaven” – (Những giọt nước mắt nơi Thiên đường) viết tặng con trai, đã mang về 6 giải Grammy. Eric Clapton quay về với Blues truyền thống để tìm sự thanh thản. Album đặc chất Blues: “From the Cradle” đánh dấu cho sự trở lại của ông. Năm 1997, ca khúc chủ đề trong bộ phim Phenomenon - “Change the World” đã mang về cho tay guitar này thêm một giải Grammy dành cho ca sĩ nam trình diễn nhạc Pop hay nhất. Sức sáng tạo của Clapton dường như không hề có giới hạn. Năm 1998, “Pilgrim” của ông được đề cử cho giải Album nhạc Pop hay nhất. Năm 1999 ông lại dành thêm một giải Grammy nữa với phần trình diễn của mình trong ca khúc “The Calling” từ album “Supernatural” của Carlos Santana. Năm 2000 Eric Clapton cho ra mắt “Riding With The King”, một album tuyệt hảo dành cho giới ghiền thể loại nhạc Blues với bộ đôi Eric Clapton và B.B King. Năm 2001 “Reptile” của Clapton lại cho thấy ông không bao giờ là kẻ tụt hậu, đĩa nhạc này là sự kết hợp đơn giản nhưng hiệu quả giữa Blues theo kiểu cổ và hơi thở của thời đại công nghiệp…Hiện nay ""huyền thoại guitar"" này đang rất bận rộn với các chuyến lưu diễn nằm trong kế hoạch quảng cáo cho album mới đây nhất: “Me and Mr. Johnson”. Album là sự tưởng nhớ của ông tới thần tượng nhạc Blues: Robert Johnson - nghệ sỹ đã từng rất nổi tiếng với câu nói “Tôi đã bán linh hồn cho quỷ sứ để đổi lấy điệu Blues”. Đĩa nhạc gồm 14 ca khúc của Johnson được Eric Clapton chơi lại. Trong đó có các ca khúc kinh điển thuộc loại vỡ lòng dành cho những người chơi Blues: “Love in Vain”, “Hell Hound on My Trail”, “Me and the Devil Blues”… Trước đây người nghe đã có dịp được thưởng thức những tác phẩm mà huyền thoại blues guitar da trắng này trình diễn như “Ramblin’ on My Mind” (cùng với nhóm Bluesbreakers); “Four Until Late” (trong album đầu tiên “Fresh Cream” của nhóm Cream), hay “Crossroads” - ca khúc mà người ta coi là tiêu biểu nhất cho lối chơi nhạc và tư tưởng đặc sệt chất Eric Clapton.
Điều dễ nhận thấy trong album lần này là những ca từ và lối hát rợn người của Johnson, qua tiếng đàn và xử lý của Clapton, đã dịu đi rất nhiều và dễ đi vào lòng thính giả hơn. Với 14 ca khúc, thời lượng tổng cộng 50 phút, Clapton đã bày tỏ sự tôn kính chân thành với nghệ sỹ đã tạo ra và truyền cảm hứng lớn nhất tới cuộc đời âm nhạc lừng lẫy của mình. Doanh thu của Eric Clapton được Marshbrook, công ty kinh doanh do ông làm chủ, công bố. Năm ngoái, người hâm mộ phải trả 2.000 bảng để xem nhạc sĩ này hội ngộ với ban nhạc cũ Cream tại quảng trường Madison ở New York (Mỹ). Eric thu 11 triệu USD cho buổi biểu diễn trên.
Theo thống kê của tờ Sunday Times, nhạc sĩ được mệnh danh là Slowhand đứng thứ 420 trong danh sách những người giàu nhất nước Anh. Ông là ngôi sao nhạc rock giàu thứ 8 xứ sở sương mù. Eric Clapton còn chứng tỏ mình là người nhạy cảm về kinh doanh. Năm 2003, nhiều người cho rằng ông “ấm đầu” khi mua 50% cổ phần công ty may mặc đang lỗ thê thảm Cordings. Nhưng đầu tháng này, công ty tuyên bố đã có lãi và định mở chi nhánh tại Nhật, ngoài ra còn có thêm một chi nhánh mới tại London. Nhưng, sau tất cả thành công, cuộc đời của Clapton lại có không ít trắc trở. Ông dính líu tới việc nghiện rượu, ma tuý rồi khổ đau vì cái chết của cậu con trai bốn tuổi. Năm 1992, từ sự mất mát này, Clapton đã sáng tác ca khúc nổi tiếng Tears In Heaven. Nhưng theo lời của phát ngôn viên HMV record, Gennaro Castaldo thì: "Clapton rất ngay thẳng trong cuộc sống, và dường như anh tránh được mọi bàn cãi về những ngôi sao rock. Tôi nghĩ, có thể tổ chức lễ mừng cho anh và hét lớn vì những thành tựu của anh thật sự tuyệt vời. Hãy nhớ lại, Jimi Hendrix có thể không giống như một biểu tượng nếu như anh còn sống tới ngày nay''. Castaldo nhận xét, Clapton luôn được hoan nghênh nhiệt liệt về phong cách và nghệ thuật chơi guitar, nhưng vì ông luôn trung thành với gốc rễ blues nên ''khó có thể gọi là nhà cách tân. Song Erich lại sáng tạo ra sự giải trí đặc biệt cho âm nhạc vào bốn thập niên cuối cùng''. Và cũng chính thầm nhuần từ khổ đau, và mệt mỏi do chứng nghiện ma tuý mang lại, mà Clapton quyết định thành lập trung tâm cai nghiện Crossroads năm 1993. Ông đã dành rất nhiều tiền để giúp nó tồn tại, kể cả việc bán đấu giá chiếc guitar khi thu âm Layla. Và sau khi tổ chức buổi biểu diễn từ thiện trong ngày Boxing vì nạn nhân sóng thần, nhận tước phong Sĩ quan thống lĩnh đế chế Anh từ tay Nữ hoàng, cũng là lúc hình ảnh ông được nhìn nhận lại. Chắc chắn là, ông sẽ kỷ niệm sinh nhật 60 tuổi của mình bằng một đêm huy hoàng, bằng sự đoàn tụ với Cream trong chương trình biểu diễn tại Đại sảnh Hoàng gia Albert, London.

Tears in heaven

Would you know my name?
if I saw you in Heaven
Would it be the same
if I saw you in Heaven
I must be strong and carry on
Cause I know I don't belong here in heaven
Would you hold my hand,
if I saw you in heaven
Would you help me stand,
if I saw you in heaven
I'll find my way through night and day
Cause I know I just can't stay here in heaven.
Time can bring you down
Time can bend your knees
Time can break your heart
Have you beggin
please beggin please
Beyond the door, there's peace for sure
and I know there'll be no more tears in heaven.
Cause I know I don't belong here in heaven


Wonderful tonight

It's late in the evening; she's wondering what clothes to wear.
She puts on her make-up and brushes her long blonde hair.
And then she asks me, "Do I look all right?"
And I say, "Yes, you look wonderful tonight."
We go to a party and everyone turns to see
This beautiful lady that's walking around with me.
And then she asks me, "Do you feel all right?"
And I say, "Yes, I feel wonderful tonight."
I feel wonderful because I see
The love light in your eyes.
And the wonder of it all
Is that you just don't realize how much I love you.
It's time to go home now and I've got an aching head,
So I give her the car keys and she helps me to bed.
And then I tell her, as I turn out the light,
I say, "My darling, you were wonderful tonight.
Oh my darling, you were wonderful tonight."



No comments: