Ernest Miller Hemingway (July 21, 1899 - July 2, 1961) was an American novelist, short story writer, and journalist. His economical and understated style had a strong influence on 20th-century fiction, while his life of adventure and his public image influenced later generations. Hemingway produced most of his work between the mid-1920s and the mid-1950s, and won the Nobel Prize in Literature in 1954. He published seven novels, six short story collections, and two non-fiction works. Additional works, including three novels, four short story collections, and three non-fiction works, were published posthumously. Many of his works are considered classics of American literature.
Hemingway was raised in Oak Park, Illinois. After high school, he reported for a few months for The Kansas City Star, before leaving for the Italian Front to enlist with the World War I ambulance drivers. In 1918, he was seriously wounded and returned home. His wartime experiences formed the basis for his novel A Farewell to Arms (1929).
In 1921, he married Hadley Richardson, the first of his four wives. The couple moved to Paris, where he worked as a foreign correspondent and fell under the influence of the modernist writers and artists of the 1920s "Lost Generation" expatriate community. He published his debut novel, The Sun Also Rises, in 1926. After his 1927 divorce from Richardson, Hemingway married Pauline Pfeiffer; they divorced after he returned from the Spanish Civil War, where he had been a journalist, and after which he wrote For Whom the Bell Tolls (1940). Martha Gellhorn became his third wife in 1940; they separated when he met Mary Welsh in London during World War II. He was present at the Normandy landings and the liberation of Paris.
Shortly after the publication of The Old Man and the Sea (1952), Hemingway went on safari to Africa, where he was almost killed in two successive plane crashes that left him in pain or ill health for much of his remaining life. Hemingway maintained permanent residences in Key West, Florida, (1930s) and Cuba (1940s and 1950s), and in 1959, he bought a house in Ketchum, Idaho, where he killed himself in mid-1961.
Life
Early life
Ernest Hemingway Birthplace in the Frank Lloyd Wright-Prairie School of Architecture Historic District in Oak Park, now a museum |
Ernest Miller Hemingway was born on July 21, 1899, in Oak Park, Illinois, a suburb of Chicago. His father, Clarence Edmonds Hemingway, was a physician, and his mother, Grace Hall Hemingway, was a musician. Both were well-educated and well-respected in Oak Park, a conservative community about which resident Frank Lloyd Wright said, "So many churches for so many good people to go to". For a short period after their marriage, Clarence and Grace Hemingway lived at first with Grace's father, Ernest Hall, their first son's namesake. Later, Ernest Hemingway would say that he disliked his name, which he "associated with the naive, even foolish hero of Oscar Wilde's play The Importance of Being Earnest". The family eventually moved into a seven-bedroom home in a respectable neighborhood with a music studio for Grace and a medical office for Clarence.
Hemingway was the second child and first son born to Clarence and Grace Hemingway. |
Hemingway's mother frequently performed in concerts around the village. As an adult, Hemingway professed to hate his mother, although biographer Michael S. Reynolds points out that Hemingway mirrored her energy and enthusiasm.[6] Her insistence that he learn to play the cello became a "source of conflict", but he later admitted the music lessons were useful to his writing, as is evident in the "contrapuntal structure" of For Whom the Bell Tolls. The family spent summers at Windemere on Walloon Lake, near Petoskey, Michigan. Hemingway's father taught him to hunt, fish, and camp in the woods and lakes of Northern Michigan as a young boy, early experiences in nature that instilled a passion for outdoor adventure and living in remote or isolated areas.
The Hemingway family in 1905 (from the left): Marcelline, Sunny, Clarence, Grace, Ursula, and Ernest |
From 1913 until 1917, Hemingway attended Oak Park and River Forest High School. He took part in a number of sports-boxing, track and field, water polo, and football. He excelled in English classes, and with his sister Marcelline, performed in the school orchestra for two years. During his junior year he had a journalism class, structured "as though the classroom were a newspaper office", with better writers submitting pieces to the school newspaper, The Trapeze. Hemingway and Marcelline both had pieces submitted; Hemingway's first piece, published in January 1916, was about a local performance by the Chicago Symphony Orchestra. He edited the Trapeze and the Tabula (the yearbook), imitating the language of sportswriters, taking the pen name Ring Lardner, Jr.-a nod to Ring Lardner of the Chicago Tribune whose byline was "Line O'Type".
Like Mark Twain, Stephen Crane, Theodore Dreiser and Sinclair Lewis, Hemingway was a journalist before becoming a novelist; after leaving high school he went to work for The Kansas City Star as a cub reporter. Although he stayed there for only six months, he relied on the Star's style guide as a foundation for his writing: "Use short sentences. Use short first paragraphs. Use vigorous English. Be positive, not negative."
World War I
Hemingway in uniform in Milan, 1918. He drove ambulances for two months until he was wounded. |
Early in 1918, Hemingway responded to a Red Cross recruitment effort in Kansas City and signed on to become an ambulance driver in Italy. He left New York in May and arrived in Paris as the city was under bombardment from German artillery. By June, he was at the Italian Front. It was probably around this time that he first met John Dos Passos, with whom he had a rocky relationship for decades. On his first day in Milan, he was sent to the scene of a munitions factory explosion, where rescuers retrieved the shredded remains of female workers. He described the incident in his non-fiction book Death in the Afternoon: "I remember that after we searched quite thoroughly for the complete dead we collected fragments". A few days later, he was stationed at Fossalta di Piave.
On July 8, he was seriously wounded by mortar fire, having just returned from the canteen bringing chocolate and cigarettes for the men at the front line.[16] Despite his wounds, Hemingway assisted Italian soldiers to safety, for which he received the Italian Silver Medal of Bravery. Still only 18, Hemingway said of the incident: "When you go to war as a boy you have a great illusion of immortality. Other people get killed; not you ... Then when you are badly wounded the first time you lose that illusion and you know it can happen to you." He sustained severe shrapnel wounds to both legs, underwent an immediate operation at a distribution center, and spent five days at a field hospital before he was transferred for recuperation to the Red Cross hospital in Milan. He spent six months at the hospital, where he met and formed a strong friendship with "Chink" Dorman-Smith that lasted for decades and shared a room with future American foreign service officer, ambassador, and author Henry Serrano Villard.
While recuperating, he fell in love, for the first time, with Agnes von Kurowsky, a Red Cross nurse seven years his senior. By the time of his release and return to the United States in January 1919, Agnes and Hemingway had decided to marry within a few months in America. However, in March, she wrote that she had become engaged to an Italian officer. Biographer Jeffrey Meyers states in his book Hemingway: A Biography that Hemingway was devastated by Agnes's rejection, and in future relationships, he followed a pattern of abandoning a wife before she abandoned him.
Toronto and Chicago
Hemingway returned home early in 1919 to a time of readjustment. Not yet 20 years old, he had gained from the war a maturity that was at odds with living at home without a job and with the need for recuperation. As Reynolds explains, "Hemingway could not really tell his parents what he thought when he saw his bloody knee. He could not say how scared he was in another country with surgeons who could not tell him in English if his leg was coming off or not." In September, he took a fishing and camping trip with high school friends to the back-country of Michigan's Upper Peninsula. The trip became the inspiration for his short story "Big Two-Hearted River", in which the semi-autobiographical character Nick Adams takes to the country to find solitude after returning from war. A family friend offered him a job in Toronto, and with nothing else to do, he accepted. Late that year he began as a freelancer, staff writer, and foreign correspondent for the Toronto Star Weekly. He returned to Michigan the following June and then moved to Chicago in September 1920 to live with friends, while still filing stories for the Toronto Star.
Hemingway's 1923 passport photo. At this time, he lived in Paris with his wife Hadley, and worked as a foreign correspondent for the Toronto Star Weekly. |
In Chicago, he worked as an associate editor of the monthly journal Cooperative Commonwealth, where he met novelist Sherwood Anderson. When St. Louis native Hadley Richardson came to Chicago to visit the sister of Hemingway's roommate, Hemingway became infatuated and later claimed, "I knew she was the girl I was going to marry". Hadley, red-haired, with a "nurturing instinct", was eight years older than Hemingway. Despite being older than Hemingway, Hadley, who had grown up with an overprotective mother, seemed less mature than usual for a young woman her age. Bernice Kert, author of The Hemingway Women, claims Hadley was "evocative" of Agnes, but that Hadley had a childishness that Agnes lacked. The two corresponded for a few months and then decided to marry and travel to Europe. They wanted to visit Rome, but Sherwood Anderson convinced them to visit Paris instead, writing letters of introduction for the young couple. They were married on September 3, 1921; two months later, Hemingway was hired as foreign correspondent for the Toronto Star, and the couple left for Paris. Of Hemingway's marriage to Hadley, Meyers claims: "With Hadley, Hemingway achieved everything he had hoped for with Agnes: the love of a beautiful woman, a comfortable income, a life in Europe."
Paris
Carlos Baker, Hemingway's first biographer, believes that while Anderson suggested Paris because "the monetary exchange rate" made it an inexpensive place to live, more importantly it was where "the most interesting people in the world" lived. In Paris, Hemingway met writers such as Gertrude Stein, James Joyce, and Ezra Pound who "could help a young writer up the rungs of a career". The Hemingway of the early Paris years was a "tall, handsome, muscular, broad-shouldered, brown-eyed, rosy-cheeked, square-jawed, soft-voiced young man." He and Hadley lived in a small walk-up at 74 rue du Cardinal Lemoine in the Latin Quarter, and he worked in a rented room in a nearby building. Stein, who was the bastion of modernism in Paris, became Hemingway's mentor and godmother to his son Jack; she introduced him to the expatriate artists and writers of the Montparnasse Quarter, whom she referred to as the "Lost Generation"-a term Hemingway popularized with the publication of The Sun Also Rises. A regular at Stein's salon, Hemingway met influential painters such as Pablo Picasso, Joan Miró, and Juan Gris. He eventually withdrew from Stein's influence and their relationship deteriorated into a literary quarrel that spanned decades. The American poet Ezra Pound met Hemingway by chance at Sylvia Beach's bookshop Shakespeare and Company in 1922. The two toured Italy in 1923 and lived on the same street in 1924. They forged a strong friendship, and in Hemingway, Pound recognized and fostered a young talent. Pound introduced Hemingway to the Irish writer James Joyce, with whom Hemingway frequently embarked on "alcoholic sprees".
Gertrude Stein with Hemingway's son, Jack in 1924 |
During his first 20 months in Paris, Hemingway filed 88 stories for the Toronto Star newspaper. He covered the Greco-Turkish War, where he witnessed the burning of Smyrna, and wrote travel pieces such as "Tuna Fishing in Spain" and "Trout Fishing All Across Europe: Spain Has the Best, Then Germany". Hemingway was devastated on learning that Hadley had lost a suitcase filled with his manuscripts at the Gare de Lyon as she was traveling to Geneva to meet him in December 1922. The following September, the couple returned to Toronto, where their son John Hadley Nicanor was born on October 10, 1923. During their absence, Hemingway's first book, Three Stories and Ten Poems, was published. Two of the stories it contained were all that remained after the loss of the suitcase, and the third had been written early the previous year in Italy. Within months a second volume, in our time (without capitals), was published. The small volume included six vignettes and a dozen stories Hemingway had written the previous summer during his first visit to Spain, where he discovered the thrill of the corrida. He missed Paris, considered Toronto boring, and wanted to return to the life of a writer, rather than live the life of a journalist.
Ernest, Hadley, and their son Jack ("Bumby") in Schruns, Austria, 1926, just months before they separated |
Hemingway, Hadley and their son (nicknamed Bumby) returned to Paris in January 1924 and moved into a new apartment on the rue Notre-Dame des Champs. Hemingway helped Ford Madox Ford edit The Transatlantic Review, which published works by Pound, John Dos Passos, Baroness Elsa von Freytag-Loringhoven, and Stein, as well as some of Hemingway's own early stories such as "Indian Camp". When In Our Time (with capital letters) was published in 1925, the dust jacket bore comments from Ford. "Indian Camp" received considerable praise; Ford saw it as an important early story by a young writer, and critics in the United States praised Hemingway for reinvigorating the short story genre with his crisp style and use of declarative sentences. Six months earlier, Hemingway had met F. Scott Fitzgerald, and the pair formed a friendship of "admiration and hostility". Fitzgerald had published The Great Gatsby the same year: Hemingway read it, liked it, and decided his next work had to be a novel.
Ernest Hemingway with Lady Duff Twysden, Hadley, and friends, during the July 1925 trip to Spain that inspired The Sun Also Rises |
With his wife Hadley, Hemingway first visited the Festival of San Fermín in Pamplona, Spain, in 1923, where he became fascinated by bullfighting. It is at this time that he began to be referred to as "Papa." The Hemingways returned to Pamplona in 1924 and a third time in June 1925; that year they brought with them a group of American and British expatriates: Hemingway's Michigan boyhood friend Bill Smith, Donald Ogden Stewart, Lady Duff Twysden (recently divorced), her lover Pat Guthrie, and Harold Loeb. A few days after the fiesta ended, on his birthday (July 21), he began to write the draft of what would become The Sun Also Rises, finishing eight weeks later. A few months later, in December 1925, the Hemingways left to spend the winter in Schruns, Austria, where Hemingway began revising the manuscript extensively. Pauline Pfeiffer joined them in January and against Hadley's advice, urged Hemingway to sign a contract with Scribner's. He left Austria for a quick trip to New York to meet with the publishers, and on his return, during a stop in Paris, began an affair with Pfeiffer, before returning to Schruns to finish the revisions in March. The manuscript arrived in New York in April; he corrected the final proof in Paris in August 1926, and Scribner's published the novel in October.
Ernest and Pauline Hemingway in Paris, 1927 |
The Sun Also Rises epitomized the post-war expatriate generation,[56] received good reviews, and is "recognized as Hemingway's greatest work". Hemingway himself later wrote to his editor Max Perkins that the "point of the book" was not so much about a generation being lost, but that "the earth abideth forever"; he believed the characters in The Sun Also Rises may have been "battered" but were not lost.
Hemingway's marriage to Hadley deteriorated as he was working on The Sun Also Rises. In early 1926, Hadley became aware of his affair with Pfeiffer, who came to Pamplona with them that July. On their return to Paris, Hadley asked for a separation; in November she formally requested a divorce. They split their possessions while Hadley accepted Hemingway's offer of the proceeds from The Sun Also Rises. The couple were divorced in January 1927, and Hemingway married Pfeiffer in May.
Pfeiffer, who was from a wealthy Catholic Arkansas family, had moved to Paris to work for Vogue magazine. Before their marriage, Hemingway converted to Catholicism. They honeymooned in Le Grau-du-Roi, where he contracted anthrax, and he planned his next collection of short stories, Men Without Women, which was published in October 1927, and included his boxing story "Fifty Grand". Cosmopolitan magazine editor-in-chief Ray Long praised "Fifty Grand", calling it, "one of the best short stories that ever came to my hands ... the best prize-fight story I ever read ... a remarkable piece of realism."
By the end of the year Pauline, who was pregnant, wanted to move back to America. John Dos Passos recommended Key West, and they left Paris in March 1928. Hemingway suffered a severe injury in their Paris bathroom when he pulled a skylight down on his head thinking he was pulling on a toilet chain. This left him with a prominent forehead scar, which he carried for the rest of his life. When Hemingway was asked about the scar, he was reluctant to answer. After his departure from Paris, Hemingway "never again lived in a big city".
Hemingway House in Key West, Florida, where he wrote To Have and Have Not |
Key West and the Caribbean
Hemingway and Pauline traveled to Kansas City, where their son Patrick was born on June 28, 1928. Pauline had a difficult delivery, which Hemingway fictionalized in A Farewell to Arms. After Patrick's birth, Pauline and Hemingway traveled to Wyoming, Massachusetts, and New York. In the winter, he was in New York with Bumby, about to board a train to Florida, when he received a cable telling him that his father had killed himself. Hemingway was devastated, having earlier written to his father telling him not to worry about financial difficulties; the letter arrived minutes after the suicide. He realized how Hadley must have felt after her own father's suicide in 1903, and he commented, "I'll probably go the same way."
Upon his return to Key West in December, Hemingway worked on the draft of A Farewell to Arms before leaving for France in January. He had finished it in August but delayed the revision. The serialization in Scribner's Magazine was scheduled to begin in May, but as late as April, Hemingway was still working on the ending, which he may have rewritten as many as seventeen times. The completed novel was published on September 27. Biographer James Mellow believes A Farewell to Arms established Hemingway's stature as a major American writer and displayed a level of complexity not apparent in The Sun Also Rises. In Spain in mid-1929, Hemingway researched his next work, Death in the Afternoon. He wanted to write a comprehensive treatise on bullfighting, explaining the toreros and corridas complete with glossaries and appendices, because he believed bullfighting was "of great tragic interest, being literally of life and death."
During the early 1930s, Hemingway spent his winters in Key West and summers in Wyoming, where he found "the most beautiful country he had seen in the American West" and hunted deer, elk, and grizzly bear. He was joined there by Dos Passos and in November 1930, after bringing Dos Passos to the train station in Billings, Montana, Hemingway broke his arm in a car accident. The surgeon tended the compound spiral fracture and bound the bone with kangaroo tendon. Hemingway was hospitalized for seven weeks, with Pauline tending to him; the nerves in his writing hand took as long as a year to heal, during which time he suffered intense pain.
Ernest, Pauline, Bumby, Patrick, and Gregory Hemingway pose with marlins after a fishing trip to Bimini in 1935 |
His third son, Gregory Hancock Hemingway, was born a year later on November 12, 1931, in Kansas City. Pauline's uncle bought the couple a house in Key West with a carriage house, the second floor of which was converted into a writing studio. Its location across the street from the lighthouse made it easy for Hemingway to find after a long night of drinking. While in Key West, Hemingway frequented the local bar Sloppy Joe's. He invited friends-including Waldo Peirce, Dos Passos, and Max Perkins-to join him on fishing trips and on an all-male expedition to the Dry Tortugas. Meanwhile, he continued to travel to Europe and to Cuba, and-although in 1933 he wrote of Key West, "We have a fine house here, and kids are all well"-Mellow believes he "was plainly restless".
In 1933, Hemingway and Pauline went on safari to East Africa. The 10-week trip provided material for Green Hills of Africa, as well as for the short stories "The Snows of Kilimanjaro" and "The Short Happy Life of Francis Macomber". The couple visited Mombasa, Nairobi, and Machakos in Kenya; then moved on to Tanganyika Territory, where they hunted in the Serengeti, around Lake Manyara, and west and southeast of present-day Tarangire National Park. Their guide was the noted "white hunter" Philip Percival who had guided Theodore Roosevelt on his 1909 safari. During these travels, Hemingway contracted amoebic dysentery that caused a prolapsed intestine, and he was evacuated by plane to Nairobi, an experience reflected in "The Snows of Kilimanjaro". On Hemingway's return to Key West in early 1934, he began work on Green Hills of Africa, which he published in 1935 to mixed reviews.
Hemingway bought a boat in 1934, named it the Pilar, and began sailing the Caribbean. In 1935 he first arrived at Bimini, where he spent a considerable amount of time. During this period he also worked on To Have and Have Not, published in 1937 while he was in Spain, the only novel he wrote during the 1930s.
Hemingway (center) with Dutch filmmaker Joris Ivens and German writer Ludwig Renn (serving as an International Brigades officer) in Spain during Spanish Civil War, 1937 |
Spanish Civil War
In 1937, Hemingway agreed to report on the Spanish Civil War for the North American Newspaper Alliance (NANA), arriving in Spain in March with Dutch filmmaker Joris Ivens. Ivens, who was filming The Spanish Earth, wanted Hemingway to replace John Dos Passos as screenwriter, since Dos Passos had left the project when his friend José Robles was arrested and later executed. The incident changed Dos Passos' opinion of the leftist republicans, creating a rift between him and Hemingway, who later spread a rumor that Dos Passos left Spain out of cowardice.
Journalist and writer Martha Gellhorn, whom Hemingway had met in Key West the previous Christmas (1936), joined him in Spain. Like Hadley, Martha was a St. Louis native, and like Pauline, she had worked for Vogue in Paris. Of Martha, Kert explains, "she never catered to him the way other women did". Late in 1937, while in Madrid with Martha, Hemingway wrote his only play, The Fifth Column, as the city was being bombarded. He returned to Key West for a few months, then back to Spain twice in 1938, where he was present at the Battle of the Ebro, the last republican stand, and he was among the British and American journalists who were some of the last to leave the battle as they crossed the river.
Cuba
In early 1939, Hemingway crossed to Cuba in his boat to live in the Hotel Ambos Mundos in Havana. This was the separation phase of a slow and painful split from Pauline, which had begun when Hemingway met Martha Gellhorn. Martha soon joined him in Cuba, and they almost immediately rented "Finca Vigia" ("Lookout Farm"), a 15-acre (61,000 m2) property 15 miles (24 km) from Havana. Pauline and the children left Hemingway that summer, after the family was reunited during a visit to Wyoming, and when Hemingway's divorce from Pauline was finalized, he and Martha were married on November 20, 1940, in Cheyenne, Wyoming.
Hemingway with his third wife Martha Gellhorn, posing with General Yu Hanmou, Chungking, China, 1941 |
As he had after his divorce from Hadley, he changed locations, moving his primary summer residence to Ketchum, Idaho, just outside the newly built resort of Sun Valley, and his winter residence to Cuba. Hemingway, who had been disgusted when a Parisian friend allowed his cats to eat from the table, became enamored of cats in Cuba, keeping dozens of them on the property.
Gellhorn inspired him to write his most famous novel, For Whom the Bell Tolls, which he started in March 1939 and finished in July 1940. It was published in October 1940. Consistent with his pattern of moving around while working on a manuscript, he wrote For Whom the Bell Tolls in Cuba, Wyoming, and Sun Valley. For Whom the Bell Tolls became a Book-of-the-Month Club choice, sold half a million copies within months, was nominated for a Pulitzer Prize, and as Meyers describes it, "triumphantly re-established Hemingway's literary reputation".
Hemingway and sons Patrick (left) and Gregory, with three cats at Finca Vigía ca. mid-1942 |
In January 1941, Martha was sent to China on assignment for Collier's magazine. Hemingway went with her, sending in dispatches for the newspaper PM, but in general he disliked China. A 2009 book suggests during that period he may have been recruited to work for Soviet intelligence agents under the name "Agent Argo". They returned to Cuba before the declaration of war by the United States that December, when he convinced the Cuban government to help him refit the Pilar, which he intended to use to ambush German submarines off the coast of Cuba.
World War II
From May 1944 to March 1945, Hemingway was in London and Europe. When Hemingway first arrived in London, he met Time magazine correspondent Mary Welsh, with whom he became infatuated. Martha had been forced to cross the Atlantic in a ship filled with explosives because Hemingway refused to help her get a press pass on a plane, and she arrived in London to find Hemingway hospitalized with a concussion from a car accident. Unsympathetic to his plight, she accused him of being a bully and told him that she was "through, absolutely finished". The last time that Hemingway saw Martha was in March 1945 as he was preparing to return to Cuba, and their divorce was finalized later that same year. Meanwhile, he had asked Mary Welsh to marry him on their third meeting.
Hemingway with Col. Charles 'Buck' Lanham in Germany, 1944, during the fighting in Hürtgenwald, after which he became ill with pneumonia. |
Hemingway was present at the Normandy Landings wearing a large head bandage but, according to Meyers, he was considered "precious cargo" and not allowed ashore. The landing craft came within sight of Omaha Beach before coming under enemy fire and turning back. Hemingway later wrote in Collier's that he could see "the first, second, third, fourth and fifth waves of [landing troops] lay where they had fallen, looking like so many heavily laden bundles on the flat pebbly stretch between the sea and first cover."[105] Mellow explains that, on that first day, none of the correspondents were allowed to land and Hemingway was returned to the Dorothea Dix.
Late in July, he attached himself to "the 22nd Infantry Regiment commanded by Col. Charles 'Buck' Lanham, as it drove toward Paris", and Hemingway became de facto leader to a small band of village militia in Rambouillet outside of Paris. Of Hemingway's exploits, World War II historian Paul Fussell remarks: "Hemingway got into considerable trouble playing infantry captain to a group of Resistance people that he gathered because a correspondent is not supposed to lead troops, even if he does it well". This was in fact in contravention of the Geneva Convention, and Hemingway was brought up on formal charges; he said that he "beat the rap" by claiming that he only offered advice.
On August 25, he was present at the liberation of Paris although, contrary to the Hemingway legend, he was not the first into the city, nor did he liberate the Ritz. In Paris, he visited Sylvia Beach and Pablo Picasso with Mary Welsh, who joined him there; in a spirit of happiness, he forgave Gertrude Stein. Later that year, he was present at heavy fighting in the Battle of Hürtgen Forest. On December 17, 1944, a feverish and ill Hemingway had himself driven to Luxembourg to cover what was later called The Battle of the Bulge. As soon as he arrived, however, Lanham handed him to the doctors, who hospitalized him with pneumonia; by the time that he recovered a week later, most of the fighting in this battle was over.
In 1947, Hemingway was awarded a Bronze Star for his bravery during World War II. He was recognized for his valor, having been "under fire in combat areas in order to obtain an accurate picture of conditions", with the commendation that "through his talent of expression, Mr. Hemingway enabled readers to obtain a vivid picture of the difficulties and triumphs of the front-line soldier and his organization in combat".
Hemingway and Mary in Africa before the two plane accidents |
Cuba and the Nobel Prize
Hemingway said he "was out of business as a writer" from 1942 to 1945 during his residence in Cuba. In 1946 he married Mary, who had an ectopic pregnancy five months later. The Hemingway family suffered a series of accidents and health problems in the years following the war: in a 1945 car accident, he "smashed his knee" and sustained another "deep wound on his forehead"; Mary broke first her right ankle and then her left in successive skiing accidents. A 1947 car accident left Patrick with a head wound and severely ill. Hemingway sank into depression as his literary friends began to die: in 1939 William Butler Yeats and Ford Madox Ford; in 1940 Scott Fitzgerald; in 1941 Sherwood Anderson and James Joyce; in 1946 Gertrude Stein; and the following year in 1947, Max Perkins, Hemingway's long-time Scribner's editor and friend. During this period, he suffered from severe headaches, high blood pressure, weight problems, and eventually diabetes-much of which was the result of previous accidents and many years of heavy drinking. Nonetheless, in January 1946, he began work on The Garden of Eden, finishing 800 pages by June. During the post–war years, he also began work on a trilogy tentatively titled "The Land", "The Sea" and "The Air", which he wanted to combine in one novel titled The Sea Book. However, both projects stalled, and Mellow says that Hemingway's inability to continue was "a symptom of his troubles" during these years.
In 1948, Hemingway and Mary traveled to Europe, staying in Venice for several months. While there, Hemingway fell in love with the then 19-year-old Adriana Ivancich. The platonic love affair inspired the novel Across the River and into the Trees, written in Cuba during a time of strife with Mary, and published in 1950 to negative reviews. The following year, furious at the critical reception of Across the River and Into the Trees, he wrote the draft of The Old Man and the Sea in eight weeks, saying that it was "the best I can write ever for all of my life". The Old Man and the Sea became a book-of-the-month selection, made Hemingway an international celebrity, and won the Pulitzer Prize in May 1952, a month before he left for his second trip to Africa.
In 1954, while in Africa, Hemingway was almost fatally injured in two successive plane crashes. He chartered a sightseeing flight over the Belgian Congo as a Christmas present to Mary. On their way to photograph Murchison Falls from the air, the plane struck an abandoned utility pole and "crash landed in heavy brush". Hemingway's injuries included a head wound, while Mary broke two ribs. The next day, attempting to reach medical care in Entebbe, they boarded a second plane that exploded at take-off, with Hemingway suffering burns and another concussion, this one serious enough to cause leaking of cerebral fluid. They eventually arrived in Entebbe to find reporters covering the story of Hemingway's death. He briefed the reporters and spent the next few weeks recuperating and reading his erroneous obituaries. Despite his injuries, Hemingway accompanied Patrick and his wife on a planned fishing expedition in February, but pain caused him to be irascible and difficult to get along with. When a bushfire broke out, he was again injured, sustaining second degree burns on his legs, front torso, lips, left hand and right forearm. Months later in Venice, Mary reported to friends the full extent of Hemingway's injuries: two cracked discs, a kidney and liver rupture, a dislocated shoulder and a broken skull. The accidents may have precipitated the physical deterioration that was to follow. After the plane crashes, Hemingway, who had been "a thinly controlled alcoholic throughout much of his life, drank more heavily than usual to combat the pain of his injuries."
Hemingway in the cabin of his boat Pilar, off the coast of Cuba |
In October 1954, Hemingway received the Nobel Prize in Literature. He modestly told the press that Carl Sandburg, Isak Dinesen and Bernard Berenson deserved the prize, but he gladly accepted the prize money. Mellow claims Hemingway "had coveted the Nobel Prize", but when he won it, months after his plane accidents and the ensuing worldwide press coverage, "there must have been a lingering suspicion in Hemingway's mind that his obituary notices had played a part in the academy's decision." Because he was suffering pain from the African accidents, he decided against traveling to Stockholm. Instead he sent a speech to be read, defining the writer's life:
Writing, at its best, is a lonely life. Organizations for writers palliate the writer's loneliness but I doubt if they improve his writing. He grows in public stature as he sheds his loneliness and often his work deteriorates. For he does his work alone and if he is a good enough writer he must face eternity, or the lack of it, each day.
From the end of the year in 1955 to early 1956, Hemingway was bedridden. He was told to stop drinking to mitigate liver damage, advice he initially followed but then disregarded. In October 1956, he returned to Europe and met Basque writer Pio Baroja, who was seriously ill and died weeks later. During the trip, Hemingway became sick again and was treated for "high blood pressure, liver disease, and arteriosclerosis".
In November 1956, while staying in Paris, he was reminded of trunks he had stored in the Ritz Hotel in 1928 and never retrieved. Upon re-claiming and opening the trunks, Hemingway discovered they were filled with notebooks and writing from his Paris years. Excited about the discovery, when he returned to Cuba in early 1957, he began to shape the recovered work into his memoir A Moveable Feast. By 1959 he ended a period of intense activity: he finished A Moveable Feast (scheduled to be released the following year); brought True at First Light to 200,000 words; added chapters to The Garden of Eden; and worked on Islands in the Stream. The last three were stored in a safe deposit box in Havana, as he focused on the finishing touches for A Moveable Feast. Author Michael Reynolds claims it was during this period that Hemingway slid into depression, from which he was unable to recover.
The Finca Vigia became crowded with guests and tourists, as Hemingway, beginning to become unhappy with life there, considered a permanent move to Idaho. In 1959 he bought a home overlooking the Big Wood River, outside Ketchum, and left Cuba-although he apparently remained on easy terms with the Castro government, telling The New York Times he was "delighted" with Castro's overthrow of Batista. He was in Cuba in November 1959, between returning from Pamplona and traveling west to Idaho, and the following year for his 60th birthday; however, that year he and Mary decided to leave after hearing the news that Castro wanted to nationalize property owned by Americans and other foreign nationals. On July 25, 1960, the Hemingways left Cuba for the last time, leaving art and manuscripts in a bank vault in Havana. After the 1961 Bay of Pigs Invasion, the Finca Vigia was expropriated by the Cuban government, complete with Hemingway's collection of "four to six thousand books".
Idaho and suicide
Through the end of the 1950s, Hemingway continued to rework the material that would be published as A Moveable Feast. In mid-1959, he visited Spain to research a series of bullfighting articles commissioned by Life magazine. Life wanted only 10,000 words, but the manuscript grew out of control. For the first time in his life unable to organize his writing, he asked A. E. Hotchner to travel to Cuba to help him. Hotchner helped him trim the Life piece down to 40,000 words, and Scribner's agreed to a full-length book version (The Dangerous Summer) of almost 130,000 words. Hotchner found Hemingway to be "unusually hesitant, disorganized, and confused", and suffering badly from failing eyesight.
On July 25, 1960, Hemingway and Mary left Cuba, never to return. During the summer of 1960 he set up a small office in his New York City's apartment, and attempted to work. Hemingway left New York City for good soon after. Hemingway then traveled alone to Spain to be photographed for the front cover for the Life magazine piece. A few days later, he was reported in the news to be seriously ill and on the verge of dying, which panicked Mary until she received a cable from him telling her, "Reports false. Enroute Madrid. Love Papa." However, he was seriously ill, and believed himself to be on the verge of a breakdown. He was lonely and took to his bed for days, retreating into silence, despite having had the first installments of The Dangerous Summer published in Life in September 1960 to good reviews. In October, he left Spain for New York, where he refused to leave Mary's apartment on the pretext that he was being watched. She quickly took him to Idaho, where George Saviers (a Sun Valley physician) met them at the train.
At this time, Hemingway was constantly worried about money and his safety. He worried about his taxes, and that he would never return to Cuba to retrieve the manuscripts he had left there in a bank vault. He became paranoid, thinking the FBI was actively monitoring his movements in Ketchum. The FBI had, in fact, opened a file on him during World War II, when he used the Pilar to patrol the waters off Cuba, and J. Edgar Hoover had an agent in Havana watch Hemingway during the 1950s. By the end of November, Mary was at wits' end, and Saviers suggested Hemingway go to the Mayo Clinic in Minnesota, where he may have believed he was to be treated for hypertension. The FBI knew Hemingway was at the Mayo Clinic, as an agent later documented in a letter written in January 1961. In an attempt at anonymity, Hemingway was checked in at the Mayo Clinic under Saviers' name. Meyers writes that "an aura of secrecy surrounds Hemingway's treatment at the Mayo", but confirms he was treated with electroconvulsive therapy as many as 15 times in December 1960, and in January 1961 was "released in ruins". Reynolds was able to access Hemingway's records at the Mayo, which indicated that the combination of medications given to Hemingway may have created the depressive state for which he was treated.
Three months after Hemingway was released from Mayo Clinic, back in Ketchum, in April 1961, one morning in the kitchen Mary "found Hemingway holding a shotgun". She called Saviers who sedated him and admitted him to the Sun Valley hospital; from there he was returned to the Mayo Clinic for more electro shock treatments. He was released in late June, and arrived home in Ketchum on June 30. Two days later, in the early morning hours of July 2, 1961, Hemingway "quite deliberately" shot himself with his favorite shotgun. He had unlocked the basement storeroom where his guns were kept, gone upstairs to the front entrance foyer of their Ketchum home, and according to Mellow, with the "double-barreled shotgun that he had used so often it might have been a friend", he shot himself. Mary called the Sun Valley Hospital, and a doctor quickly arrived at the house. Despite his finding that Hemingway "had died of a self-inflicted wound to the head", the initial story told to the press was that the death had been "accidental".
Hemingway Memorial near Sun Valley. |
During his final years, Hemingway's behavior had been similar to his father's before he killed himself; his father may have had the genetic disease hemochromatosis, in which the inability to metabolize iron culminates in mental and physical deterioration. Medical records made available in 1991 confirm that Hemingway had been diagnosed with hemochromatosis in early 1961. His sister Ursula and his brother Leicester also killed themselves. Added to Hemingway's physical ailments was the fact that he had been a heavy drinker for most of his life.
Family and friends flew to Ketchum for the funeral, officiated by the local Catholic priest who believed Hemingway's death accidental. Of the funeral (during which an altar boy fainted at the head of the casket), Hemingway's brother Leicester wrote: "It seemed to me Ernest would have approved of it all." He is buried at Ketchum Cemetery.
In a press interview five years later, Mary Hemingway confirmed that her husband had shot himself.
In 1966, a memorial to Ernest Hemingway was placed just north of Sun Valley, above Trail Creek. It is inscribed with a eulogy Hemingway had written for a friend several decades earlier, which applied to him as well:
Best of all he loved the fall
the leaves yellow on cottonwoods
leaves floating on trout streams
and above the hills
the high blue windless skies
…Now he will be a part of them forever.
Writing style
The New York Times wrote in 1926 of Hemingway's first novel, "No amount of analysis can convey the quality of The Sun Also Rises. It is a truly gripping story, told in a lean, hard, athletic narrative prose that puts more literary English to shame." The Sun Also Rises is written in the spare, tight prose that made Hemingway famous, and, according to James Nagel, "changed the nature of American writing." In 1954, when Hemingway was awarded the Nobel Prize for Literature, it was for "his mastery of the art of narrative, most recently demonstrated in The Old Man and the Sea, and for the influence that he has exerted on contemporary style."
"If a writer of prose knows enough of what he is writing about he may omit things that he knows and the reader, if the writer is writing truly enough, will have a feeling of those things as strongly as though the writer had stated them. The dignity of movement of an ice-berg is due to only one-eighth of it being above water. A writer who omits things because he does not know them only makes hollow places in his writing."
-Ernest Hemingway in Death in the Afternoon
Henry Louis Gates believes Hemingway's style was fundamentally shaped "in reaction to [his] experience of world war". After World War I, he and other modernists "lost faith in the central institutions of Western civilization" by reacting against the elaborate style of 19th-century writers and by creating a style "in which meaning is established through dialogue, through action, and silences-a fiction in which nothing crucial-or at least very little-is stated explicitly."
Because he began as a writer of short stories, Baker believes Hemingway learned to "get the most from the least, how to prune language, how to multiply intensities and how to tell nothing but the truth in a way that allowed for telling more than the truth." Hemingway called his style the Iceberg Theory: the facts float above water; the supporting structure and symbolism operate out of sight. The concept of the iceberg theory is sometimes referred to as the "theory of omission". Hemingway believed the writer could describe one thing (such as Nick Adams fishing in "The Big Two-Hearted River") though an entirely different thing occurs below the surface (Nick Adams concentrating on fishing to the extent that he does not have to think about anything else). Paul Smith writes that Hemingway's first stories, collected as In Our Time, showed he was still experimenting with his writing style. He avoided complicated syntax. About 70 percent of the sentences are simple sentences-a childlike syntax without subordination.
Jackson Benson believes Hemingway used autobiographical details as framing devices about life in general-not only about his life. For example, Benson postulates that Hemingway used his experiences and drew them out with "what if" scenarios: "what if I were wounded in such a way that I could not sleep at night? What if I were wounded and made crazy, what would happen if I were sent back to the front?" Writing in "The Art of the Short Story", Hemingway explains: "A few things I have found to be true. If you leave out important things or events that you know about, the story is strengthened. If you leave or skip something because you do not know it, the story will be worthless. The test of any story is how very good the stuff that you, not your editors, omit."
The simplicity of the prose is deceptive. Zoe Trodd believes Hemingway crafted skeletal sentences in response to Henry James's observation that World War I had "used up words". Hemingway offers a "multi-focal" photographic reality. His iceberg theory of omission is the foundation on which he builds. The syntax, which lacks subordinating conjunctions, creates static sentences. The photographic "snapshot" style creates a collage of images. Many types of internal punctuation (colons, semicolons, dashes, parentheses) are omitted in favor of short declarative sentences. The sentences build on each other, as events build to create a sense of the whole. Multiple strands exist in one story; an "embedded text" bridges to a different angle. He also uses other cinematic techniques of "cutting" quickly from one scene to the next; or of "splicing" a scene into another. Intentional omissions allow the reader to fill the gap, as though responding to instructions from the author, and create three-dimensional prose.
"In the late summer that year we lived in a house in a village that looked across the river and the plain to the mountains. In the bed of the river there were pebbles and boulders, dry and white in the sun, and the water was clear and swiftly moving and blue in the channels. Troops went by the house and down the road and the dust they raised powdered the trees."
-Opening passage of A Farewell to Arms showing Hemingway's use of the word and...
Hemingway habitually used the word "and" in place of commas. This use of polysyndeton may serve to convey immediacy. Hemingway's polysyndetonic sentence-or in later works his use of subordinate clauses-uses conjunctions to juxtapose startling visions and images. Benson compares them to haikus. Many of Hemingway's followers misinterpreted his lead and frowned upon all expression of emotion; Saul Bellow satirized this style as "Do you have emotions? Strangle them." However, Hemingway's intent was not to eliminate emotion, but to portray it more scientifically. Hemingway thought it would be easy, and pointless, to describe emotions; he sculpted collages of images in order to grasp "the real thing, the sequence of motion and fact which made the emotion and which would be as valid in a year or in ten years or, with luck and if you stated it purely enough, always". This use of an image as an objective correlative is characteristic of Ezra Pound, T. S. Eliot, James Joyce, and Proust. Hemingway's letters refer to Proust's Remembrance of Things Past several times over the years, and indicate he read the book at least twice.
Themes
The popularity of Hemingway's work depends on its themes of love, war, wilderness and loss, all of which are strongly evident in the body of work.These are recurring themes in American literature, and are quite clearly evident in Hemingway's work. Critic Leslie Fiedler sees the theme he defines as "The Sacred Land"-the American West-extended in Hemingway's work to include mountains in Spain, Switzerland and Africa, and to the streams of Michigan. The American West is given a symbolic nod with the naming of the "Hotel Montana" in The Sun Also Rises and For Whom the Bell Tolls. According to Stoltzfus and Fiedler, in Hemingway's work, nature is a place for rebirth and rest; and it is where the hunter or fisherman might experience a moment of transcendence at the moment they kill their prey. Nature is where men exist without women: men fish; men hunt; men find redemption in nature. Although Hemingway does write about sports, such as fishing, Carlos Baker notes the emphasis is more on the athlete than the sport. At its core, much of Hemingway's work can be viewed in the light of American naturalism, evident in detailed descriptions such as those in "Big Two-Hearted River".
Fiedler believes Hemingway inverts the American literary theme of the evil "Dark Woman" versus the good "Light Woman". The dark woman-Brett Ashley of The Sun Also Rises-is a goddess; the light woman-Margot Macomber of "The Short Happy Life of Francis Macomber"-is a murderess. Robert Scholes admits that early Hemingway stories, such as "A Very Short Story", present "a male character favorably and a female unfavorably". According to Rena Sanderson, early Hemingway critics lauded his male-centric world of masculine pursuits, and the fiction divided women into "castrators or love-slaves". Feminist critics attacked Hemingway as "public enemy number one", although more recent re-evaluations of his work "have given new visibility to Hemingway's female characters (and their strengths) and have revealed his own sensitivity to gender issues, thus casting doubts on the old assumption that his writings were one-sidedly masculine."[186] Nina Baym believes that Brett Ashley and Margot Macomber "are the two outstanding examples of Hemingway's 'bitch women.'"
"The world breaks everyone and afterward many are strong in the broken places. But those that will not break it kills. It kills the very good and the very gentle and the very brave impartially. If you are none of these you can be sure it will kill you too but there will be no special hurry."
-Ernest Hemingway in A Farewell to Arms
The theme of women and death is evident in stories as early as "Indian Camp". The theme of death permeates Hemingway's work. Young believes the emphasis in "Indian Camp" was not so much on the woman who gives birth or the father who commits suicide, but on Nick Adams who witnesses these events as a child, and becomes a "badly scarred and nervous young man". Hemingway sets the events in "Indian Camp" that shape the Adams persona. Young believes "Indian Camp" holds the "master key" to "what its author was up to for some thirty-five years of his writing career". Stoltzfus considers Hemingway's work to be more complex with a representation of the truth inherent in existentialism: if "nothingness" is embraced, then redemption is achieved at the moment of death. Those who face death with dignity and courage live an authentic life. Francis Macomber dies happy because the last hours of his life are authentic; the bullfighter in the corrida represents the pinnacle of a life lived with authenticity. In his paper The Uses of Authenticity: Hemingway and the Literary Field, Timo Müller writes that Hemingway's fiction is successful because the characters live an "authentic life", and the "soldiers, fishers, boxers and backwoodsmen are among the archetypes of authenticity in modern literature".
The theme of emasculation is prevalent in Hemingway's work, most notably in The Sun Also Rises. Emasculation, according to Fiedler, is a result of a generation of wounded soldiers; and of a generation in which women such as Brett gained emancipation. This also applies to the minor character, Frances Clyne, Cohn's girlfriend in the beginning in the book. Her character supports the theme not only because the idea was presented early on in the novel but also the impact she had on Cohn in the start of the book while only appearing a small number of times. Baker believes Hemingway's work emphasizes the "natural" versus the "unnatural". In "Alpine Idyll" the "unnaturalness" of skiing in the high country late spring snow is juxtaposed against the "unnaturalness" of the peasant who allowed his wife's dead body to linger too long in the shed during the winter. The skiers and peasant retreat to the valley to the "natural" spring for redemption.
Susan Beegel has written that some more recent critics-writing through the lens of a more modern social and cultural context several decades after Hemingway's death, and more than half a century after his novels were first published-have characterized the social era portrayed in his fiction as misogynistic and homophobic. In her 1996 essay, "Critical Reception", Beegel analyzed four decades of Hemingway criticism and found that "critics interested in multiculturalism", particularly in the 1980s, simply ignored Hemingway, although some "apologetics" have been written. Typical, according to Beegel, is an analysis of Hemingway's 1926 novel, The Sun Also Rises, in which a critic contended: "Hemingway never lets the reader forget that Cohn is a Jew, not an unattractive character who happens to be a Jew but a character who is unattractive because he is a Jew." Also during the 1980s, according to Beegel, criticism was published that focused on investigating the "horror of homosexuality" and the "racism" typical of the social era portrayed in Hemingway's fiction. In an overall assessment of Hemingway's work Beegel has written: "Throughout his remarkable body of fiction, he tells the truth about human fear, guilt, betrayal, violence, cruelty, drunkenness, hunger, greed, apathy, ecstasy, tenderness, love and lust."
Life-sized statue of Hemingway by José Villa Soberón, at El Floridita bar in Havana |
Influence and legacy
Hemingway's legacy to American literature is his style: writers who came after him emulated it or avoided it. After his reputation was established with the publication of The Sun Also Rises, he became the spokesperson for the post–World War I generation, having established a style to follow. His books were burned in Berlin in 1933, "as being a monument of modern decadence", and disavowed by his parents as "filth". Reynolds asserts the legacy is that "[Hemingway] left stories and novels so starkly moving that some have become part of our cultural heritage."
Benson believes the details of Hemingway's life have become a "prime vehicle for exploitation", resulting in a Hemingway industry. Hemingway scholar Hallengren believes the "hard boiled style" and the machismo must be separated from the author himself. Benson agrees, describing him as introverted and private as J. D. Salinger, although Hemingway masked his nature with braggadocio. During World War II, Salinger met and corresponded with Hemingway, whom he acknowledged as an influence. In a letter to Hemingway, Salinger claimed their talks "had given him his only hopeful minutes of the entire war" and jokingly "named himself national chairman of the Hemingway Fan Clubs."
The extent of Hemingway's influence is seen in the tributes and echoes of his fiction in popular culture. A minor planet, discovered in 1978 by Soviet astronomer Nikolai Chernykh, was named for him (3656 Hemingway); Ray Bradbury wrote The Kilimanjaro Device, with Hemingway transported to the top of Mount Kilimanjaro; the 1993 motion picture Wrestling Ernest Hemingway, about the friendship of two retired men, Irish and Cuban, in a seaside town in Florida, starred Robert Duvall, Richard Harris, Shirley MacLaine, Sandra Bullock, and Piper Laurie. The influence is evident with the many restaurants named "Hemingway"; and the proliferation of bars called "Harry's" (a nod to the bar in Across the River and Into the Trees). A line of Hemingway furniture, promoted by Hemingway's son Jack (Bumby), has pieces such as the "Kilimanjaro" bedside table, and a "Catherine" slip-covered sofa. Montblanc offers a Hemingway fountain pen, and a line of Hemingway safari clothes has been created. The International Imitation Hemingway Competition was created in 1977 to publicly acknowledge his influence and the comically misplaced efforts of lesser authors to imitate his style. Entrants are encouraged to submit one "really good page of really bad Hemingway" and winners are flown to Italy to Harry's Bar.
In 1965, Mary Hemingway established the Hemingway Foundation and in the 1970s she donated her husband's papers to the John F. Kennedy Library. In 1980, a group of Hemingway scholars gathered to assess the donated papers, subsequently forming the Hemingway Society, "committed to supporting and fostering Hemingway scholarship."
Almost exactly 35 years after Hemingway's death, on July 1, 1996, his granddaughter Margaux Hemingway died in Santa Monica, California. Margaux was a supermodel and actress, co-starring with her younger sister Mariel in the 1976 movie Lipstick. Her death was later ruled a suicide, making her "the fifth person in four generations of her family to commit suicide."
Ernest Hemingway, 1923 |
Ernest Miller Hemingway (21 tháng 7 năm 1899 - 2 tháng 7 năm 1961; là một tiểu thuyết gia người Mỹ, một nhà văn viết truyện ngắn, và là một nhà báo. Ông là một phần của cộng đồng những người xa xứ ở Paris trong thập niên 20 của thế kỷ XX, và là một trong những cựu quân nhân trong Chiến tranh thế giới I, sau đó được biết đến qua "Thế hệ bỏ đi" (Lost Generation). Ông đã nhận được Giải Pulitzer năm 1953 với tiểu thuyết Ông già và biển cả, và Giải Nobel Văn học năm 1954.
Nguyên lý Tảng băng trôi (Iceberg Theory) là đặc điểm trong văn phong của Hemingway. Nó được mô tả bằng sự kiệm lời và súc tích, và có tầm ảnh hưởng quan trọng trong sự phát triển của văn chương thế kỉ XX. Nhân vật trung tâm trong tác phẩm của ông là những người mang đặc trưng của chủ nghĩa khắc kỷ (stoicism - chủ nghĩa chấp nhận nghịch cảnh), thể hiện một lý tưởng được miêu tả là "sự vui lòng chịu sức ép" ("grace under pressure"). Nhiều tác phẩm của ông hiện nay được coi là những tác phẩm kinh điển của nền văn học Mỹ.
Tuổi trẻ
Ernest Miller Hemingway sinh ngày 21 tháng 7 năm 1899 tại Oak Park, Illinois, một vùng ngoại ô của Chicago. Hemingway là người con trai đầu tiên và là người con thứ hai mà ông Clarence Edmonds "Doc Ed" Hemingway - một bác sĩ làng và bà Grace Hall đã sinh ra. Cha của Hemingway rất chú ý tới sự ra đời của Ernest và đã thổi tù và ngay tại hành lang trước nhà để thông báo cho những người hàng xóm rằng vợ ông vừa sinh ra một cậu con trai. Gia đình Hemingway sống trong một ngôi nhà sáu phòng ngủ theo lối Victoria được xây dựng bởi người ông ngoại góa vợ của Ernest, Ernest Miller Hall, một người Anh nhập cư,từng là quân nhân trong cuộc Nội chiến Mỹ (American Civil War) và đã chung sống với gia đình khi còn sống. Hemingway có tên trùng với người ông ngoại này của mình.
Nơi ông sinh ra tại Oak Park, Illinois |
Mẹ của Hemingway trước kia mong muốn được trở thành nghệ sĩ opera và đã kiếm tiền để đi học thanh nhạc. Bà là người độc đoán và rất sùng đạo (domineering and narrowly religious), phản ánh cho quan niệm đạo đức mang tính nghiêm ngặt của người theo đạo Tin lành tại Oak Park, mà Hemingway sau này đã nhận định rằng có "những bãi cỏ(?) rộng và những tư tưởng hẹp hòi" ("wide lawns and narrow minds").Lấy từ Childhood Hemingway sau đó đi đến kết luận rằng mẹ ông đã chi phối bố ông tồi tệ đến mức bà đã hủy hoại ông. Những người khác cho rằng bà bị rối loạn thần kinh chức năng. Nhà thơ nổi tiếng Wallace Stevens đã đề cập đến trong một bức thư rằng Hemingway là người duy nhất mà ông từng gặp "thực sự ghét mẹ của mình" ("truly hated his own mother").Tại The Hemingway Resource Center (Trung tâm Tài nguyên Hemingway) Trong khi mẹ ông hi vọng rằng con trai của bà sẽ bộc lộ sự hứng thú đối với âm nhạc, Hemingway lại thừa hưởng từ cha mình những sở thích (outdoorsman hobbies) như đi săn, câu cá và cắm trại trong những khu rừng và hồ vùng Bắc Michigan. Gia đình ông sở hữu một ngôi nhà có tên Windemere trên Walloon Lake, gần Petoskey, Michigan và thường nghỉ hè tại đó. Những trải nghiệm đầu đời khi sống gần gũi với thiên nhiên này đã truyền cho Hemingway một niềm đam mê suốt đời đối với những cuộc phiêu lưu ngoài trời và với cuộc sống trong những khu vực xa xôi, hẻo lánh.
Hemingway học tại trường trung học Oak Park and River Forest từ tháng 9 năm 1913 cho đến khi ông tốt nghiệp vào tháng 6 năm 1917. Ông nổi trội cả về học lý thuyết lẫn chơi thể thao; ông đấm bốc, chơi bóng bầu dục, và là một tài năng hiếm thấy trong các lớp học tiếng Anh. Kinh nghiệm viết đầu tiên của ông là viết cho "Trapeze" và "Tabula" (tờ báo và cuốn niên giám của trường) trong năm học trung học cơ sở (tiếng Anh-Mỹ: junior year), sau đó giữ chức vụ biên tập trong năm học phổ thông (tiếng Anh-Mỹ: senior year). Thỉnh thoảng, ông cũng viết dưới bút danh Ring Lardner, Jr., thể hiện sự kính trọng đối với thần tượng văn chương của ông - Ring Lardner.“"Lardner Connections"”. Truy cập ngày 22 tháng 3 năm 2007.
Sau khi học trung học, Hemingway không muốn theo học đại học. Thay vào đó, ở tuổi mười tám, ông bắt đầu sự nghiệp viết của mình với tư cách là một phóng viên cho The Kansas City Star. Mặc dù ông làm việc cho tờ báo này chỉ trong sáu tháng (17 tháng 10 năm 1917 - 30 tháng 4 năm 1918), nhưng trong suốt cuộc đời mình, ông đã sử dụng tôn chỉ viết của tờ báo này để tạo nên phong cách viết cho riêng mình: "Sử dụng những câu văn ngắn. Sử dụng những đoạn mở đầu ngắn. Sử dụng thứ tiếng Anh hùng hồn. Phải khẳng định, không phủ nhận" ("Use short sentences. Use short first paragraphs. Use vigorous English. Be positive, not negative.") Nhiều giai thoại tương tự được đăng tải tại the centennial commemoration page of the Kansas City Star. Nhân dịp kỷ niệm 100 năm ngày sinh của Ernest Hemingway (1899), The Star ghi danh Hemingway là phóng viên hàng đầu của báo trong một trăm năm qua.
Hemingway với quân phục trong Chiến tranh thế giới I |
Chiến tranh thế giới I
Hemingway ngừng làm phóng viên sau đó chỉ một vài tháng và, đi ngược lại mong muốn của cha mình, ông tình nguyện tham gia vào Quân đội Mỹ để chứng kiến những hoạt động trong Chiến tranh thế giới I. Ông không vượt qua được bài kiểm tra sức khỏe vì thị lực kém, vì thế ông chuyển sang gia nhập vào hàng ngũ quân y (Red Cross Ambulance Corps). Trên chặng đường tới mặt trận Italia, ông dừng lại ở Paris, nơi đang chịu những đợt ném bom liên tiếp từ phía không quân Đức. Thay vì ở một nơi tương đối an toàn tại khách sạn Florida, Hemingway cố gắng tiếp cận trận đánh nhất có thể.
Tiếp đó, sau khi tới Mặt trận Italia, Hemingway đã chứng kiến tận mắt sự tàn bạo của chiến tranh. Trong ngày đầu tiên ông làm nhiệm vụ, một xưởng đúc đạn dược gần Milan đã nổ tung. Hemingway phải thu nhặt thi hài của những người phụ nữ còn sót lại (human-primarily female-remains). Hemingway đã viết về trải nghiệm này trong một truyện ngắn của ông mang tên "A Natural History of the Dead"(tạm dịch: Một Câu Chuyện Có Thật về Cái Chết). Lần đầu tiên chạm trán với cái chết khiến cho ông run sợ.
Những người lính mà ông gặp sau đó cũng không làm dịu bớt nỗi kinh hoàng. Một người trong số họ, Eric Dorman-Smith, tiếp chuyện Hemingway với một câu lấy từ Hồi II, Cảnh III trong Phần 2 của vở kịch Henry IV của Shakespeare: "Bằng lòng trung thành của tôi, tôi không lo sợ gì cả; người ta có thể chết nhưng chỉ một lần duy nhất; chúng ta nợ Thượng đế một cái chết... và cứ để cho nó đến theo cách của nó, cái chết của anh chính là sự giải thoát cho kiếp sau." ("By my troth, I care not; a man can die but once; we owe God a death... and let it go which way it will, he that dies this year is quit for the next.") Burgess, 1978, p. 24. (Hemingway đã trích những dòng này cho riêng mình trong "Hạnh phúc ngắn ngủi của Francis Macomber" (tựa gốc: The Short Happy Life of Francis Macomber), một trong những truyện ngắn nổi tiếng nhất của ông được viết tại châu Phi.) Với một người một người lính khác, Hemingway có lần nói, "Ông thật troppo vecchio (Tiếng Italia: quá già) để tham chiến" (gốc: "You are troppo vecchio for this war, pop."). Người lính 50 tuổi đã đáp lại, "Tôi có thể chết giống như bất kỳ người đàn ông nào." ("I can die as well as any man").
Vào ngày 8 tháng 7 năm 1918, Hemingway bị thương trong khi vận chuyển quân nhu, và nó đã khiến ông phải dừng công việc lái xe cứu thương của mình. Mặc dù sự việc ông bị thương từng có nhiều nghi vấn, nhưng hiện tại có thể khẳng định rằng ông đã bị trúng đạn súng cối của quân Áo, làm cho ông bị thương nặng ở chân, và ông cũng bị trúng cả đạn súng máy nữa. Tình trạng đầu gối của ông rất tồi tệ, và, nằm trong số những điều đặc biệt khác thường của biến cố này, ông đã tự cầm máu bằng cách đặt thuốc nhồi và giấy cuốn từ những mẩu thuốc lá vào những vết thương. Sau đó ông được trao tặng Silver Medal of Military Valor (tạm dịch: Huân chương Bạc cho Lòng dũng cảm trong Chiến đấu) (Tiếng Italia: medaglia d'argento) từ chính phủ Italia vì đã đưa người lính Ý bị thương tới vùng an toàn bất chấp những vết thương của mình. Ông được báo chí thời bấy giờ công nhận là người Mỹ đầu tiên bị thương tại Italia trong Thế chiến I nhưng có tranh cãi xung quanh tính chính xác của khẳng định này.“John F. Kennedy Presidential Library Online Resources: Ernest Hemingway: A Storyteller's Legacy”.
Hemingway được điều trị trong một bệnh viện tại Milan được tài trợ bởi Hội Chữ Thập Đỏ Hoa Kỳ. Bởi thiếu những trò tiêu khiển, ông thường xuyên uống rượu mạnh và đọc báo để giết thời gian. Ở đây ông đã gặp Agnes von Kurowsky tới từ Washington, D.C., một trong số mười tám y tá (mỗi người chăm sóc một nhóm bốn bệnh nhân), nhiều hơn ông sáu tuổi. Hemingway đã yêu cô, nhưng quan hệ của họ chẳng thể tiếp tục do ông đã trở lại Mỹ; thay vì quay trở về cùng ông như dự định ban đầu, cô này đã có cảm tình với một sĩ quan Italia. Điều này trở thành một dấu ấn không thể phai nhòa trong tâm trí ông và tạo cho ông những cảm hứng. Câu chuyện này đã được hư cấu trong một trong những cuốn tiểu thuyết đầu tiên của ông, Giã từ vũ khí. Truyện ngắn đầu tiên của Hemingway dựa theo mối quan hệ này là "A Very Short Story," (tạm dịch: Một Truyện Cực Ngắn) ra mắt năm 1925.
Những tiểu thuyết đầu tiên
Sau chiến tranh, Hemingway quay trở lại Oak Park,Putnam, Thomas. “Hemingway on War and Its Aftermath”. Truy cập ngày 5 tháng 5 năm 2008. và trong năm 1920, ông chuyển đến một căn hộ tại 1599 Phố Bathurst, mà bây giờ được biết đến với cái tên The Hemingway, trong vùng Humewood-Cedarvale tại Toronto, Ontario.“A National Post article on Toronto's Humewood-Cedarvale neighborhood”. Trong khi sống tại đây, ông kiếm được một công việc tại tòa báo Toronto Star. Ông làm việc với tư cách phóng viên tự do, chủ bút, và thông tín viên nước ngoài. Hemingway đối xử rất tốt với người đồng chí Star - phóng viên Morley Callaghan. Callaghan đang bắt đầu viết những truyện ngắn vào thời điểm đó; ông đem chúng tới cho Hemingway xem, và Hemingway khen ngợi chúng là những tác phẩm hay. Sau này họ gặp lại nhau ở Paris.
Trong vòng một thời gian ngắn từ cuối năm 1920 tới gần hết năm 1921, Hemingway sống gần mạn bắc Chicago, trong khi vẫn sắp chữ (filing stories) cho The Toronto Star. Ông cũng là trợ lý biên tập của Co-operative Commonwealth, một tờ báo tháng. Ngày 3 tháng 9 năm 1921, Hemingway cưới người vợ đầu tiên, Hadley Richardson. Sau tuần trăng mật, họ chuyển tới một căn hộ chật hẹp ở tầng trên cùng tại lô 1300 Phố Clark.Brown, Alan, "Literary Landmarks of Chicago," 2004, Starhill Press, ISBN 0-913515-50-7. Trong tháng 9, họ chuyển đến căn hộ trên tầng 4 (tầng thứ 3 theo tiêu chuẩn công trình của Chicago) tại 1239 North Dearborn ở một khu vực trong tình trạng đổ nát gần mạn bắc Chicago. Tòa nhà này hiện vẫn còn và trước cửa có một tấm biển đề "The Hemingway Apartment" ("Căn hộ nhà Hemingway"). Hadley thấy nó có vẻ tối và tạo cảm giác buồn nên vào tháng 12 năm 1921, gia đình Hemingway rời khỏi Chicago và Oak Park, không bao giờ sống ở đó nữa, chuyển sang sống ở nước ngoài.
Theo lời khuyên của Sherwood Anderson, họ định cư tại Paris, Pháp, và chính tại nơi đây Hemingway gửi tin về Chiến tranh Hy Lạp - Thổ Nhĩ Kỳ cho tờ Toronto Star. Hemingway đã chứng kiến một trong những sự kiện nổi tiếng nhất của cuộc chiến có tầm quan trọng nhưng bị coi là vô nghĩa này, đó là cảnh Smyrna bị hỏa thiêu thảm khốc, một sự kiện mà ông đã đề cập trong nhiều mẩu truyện ngắn của mình. Anderson đã gửi cho ông một lá thư giới thiệu tới Gertrude Stein. Bà trở thành cố vấn của ông và giới thiệu ông với "Parisian Modern Movement" (tạm dịch: Phong trào Đổi mới Paris) đang tiến triển tại Khu Montparnasse; đây chính là sự khởi đầu của nhóm những người Mỹ xa xứ được biết đến với tên gọi "Thế hệ vứt đi" (Lost Generation), một thuật ngữ được truyền bá bởi Hemingway trong lời đề từ của một cuốn tiểu thuyết, Mặt trời vẫn mọc (tựa gốc: The Sun Also Rises), và cuốn tự truyện A Moveable Feast (tạm dịch: Hội hè miên man) của ông. Tính ngữ (epithet) "Thế hệ vứt đi" được cô Stein sử dụng lại từ một thợ sửa chữa ô tô người Pháp của cô khi người này vui vẻ đưa ra nhận xét về cô là "une génération perdue". (Cô Stein nói: "'Các bạn là thứ đó. Tất cả các bạn là thứ đó. Tất cả các bạn, những người trẻ phục vụ trong chiến tranh. Các bạn là một thế hệ vứt đi.'" ("That's what you are. That's what you all are,' Miss Stein said. 'All of you young people who served in the war. You are a lost generation." - lấy từ cuốn tự truyện của Hemingway được xuất bản sau khi ông qua đời, A Moveable Feast.) Một người cố vấn có ảnh hưởng tới ông là Ezra Pound,Vào ngày 10 tháng 8 năm 1943, Hemingway viết thư cho Archibald MacLeish để bàn luận về sức mạnh tinh thần của Pound và các vấn đề văn chương khác. người sáng lập ra chủ nghĩa hình tượng. Hemingway sau đó đã nói về nhóm chiết trung này, "Ezra đã đúng trong phân nửa thời gian, và khi ông ấy sai, ông ấy sai đến mức bạn không bao giờ phải nghi ngờ về điều đó. Gertrude thì luôn luôn đúng." ("Ezra was right half the time, and when he was wrong, he was so wrong you were never in any doubt about it. Gertrude was always right.")Trong một cuộc trò chuyện với John Peale Bishop, được trích từ Hemingway, Cowley, ed, 1944, p. xiii. Nhóm thường tới cửa hàng sách của Sylvia Beach, Shakespeare & Co., tại 12 Phố Odéon (Rue de l'Odéon). Sau lần xuất bản năm 1922 và lệnh cấm của Mỹ đối với cuốn tiểu thuyết Ulysses của người đồng sự James Joyce, Hemingway đã nhờ những người bạn tại Toronto mang lén những bản sao của cuốn tiểu thuyết về Mỹ (Hemingway viết về cuộc gặp mặt và trò chuyện với Joyce tại Paris trong A Movable Feast). Cuốn sách đầu tiên của ông, có tên Three Stories and Ten Poems (tạm dịch: Ba câu chuyện và mười bài thơ) (1923), được xuất bản tại Paris bởi Robert McAlmon.
Sau nhiều thành công với tư cách là thông tín viên nước ngoài, Hemingway trở lại Toronto, Canada năm 1923 và viết dưới bút danh Peter Jackson.Jackson, Peter; better known as Ernest Hemingway (ngày 31 tháng 7 năm 2008). “Hemingway feared for High Park's great trees”. Toronto Star. Truy cập ngày 31 tháng 7 năm 2008. Trong lần thứ hai sinh sống (stint living) tại Toronto, ông có người con trai đầu tiên. Cậu bé được đặt tên là John Hadley Nicanor Hemingway, nhưng sau đó được quen gọi là Jack. Hemingway đã đề nghị Gertrude Stein làm cha đỡ đầu của cậu.
Cũng vào thời điểm đó, có những bất hòa gay gắt xảy ra giữa Hemingway và người biên tập của ông - Harry Hindmarsh, người tin rằng Hemingway đã trở nên tồi tệ trong thời gian ông sống ở nước ngoài.Dateline: Toronto, Foreword, pp xxv-xxvii, Charles Scribner Jr. Hindmarsh giao cho Hemingway những nhiệm vụ tầm thường (mundane assignments), khiến Hemingway thất vọng và ông quyết định viết đơn xin thôi việc vào tháng 12 năm 1923. Tuy nhiên, việc này không được chấp thuận, và Hemingway vẫn tiếp tục viết cho The Toronto Star nhưng không thường xuyên cho đến hết năm 1924.“Hem and The Star: Parting was inevitable”. The Toronto Star. Ngày 2 tháng 2 năm 1986. Hầu hết những bài mà Hemingway viết cho Star sau này được xuất bản trong tuyển tập Dateline: Toronto vào năm 1985.
Sự nghiệp văn chương tại Mỹ của Hemingway bắt đầu với việc tập truyện ngắn Trong thời đại của chúng ta (tựa gốc: In Our Time) của ông được xuất bản (1925). Những đoản văn tạo nên các chương của phiên bản tại Mỹ (that now constitute the interchapters of the American version) ban đầu được xuất bản ở châu Âu với tựa in our time (1924). Tác phẩm này rất quan trọng đối với Hemingway, vì nó tái khẳng định với ông rằng văn phong cực kì đơn giản của ông vẫn có thể được chấp nhận bởi giới văn học. "Big Two-Hearted River"(tạm dịch: Dòng Sông Rộng Có Hai Tâm Hồn) là truyện nổi tiếng nhất của tuyển tập này.
Vào tháng 4 năm 1925, hai tuần sau khi The Great Gatsby (tạm dịch: Gatsby Vĩ đại) được xuất bản, Hemingway đã gặp F. Scott Fitzgerald tại quán bar Dingo. Fitzgerald và Hemingway đã trở thành bạn thân ngay lần đầu gặp mặt, và từ đó họ thường xuyên uống rượu và trò chuyện cùng nhau. Thỉnh thoảng họ trao đổi cho nhau những bản thảo, cùng với đó Fitzgerald đã cố gắng rất nhiều để giúp công việc Hemingway tiến triển và đưa tuyển tập truyện đầu tiên của ông ra công chúng. Hemingway và vợ của Fitzgerald - Zelda tỏ ra không hề ưa nhau khi Zelda gọi Hemingway là một kẻ "đểu giả" (gốc: "phony"). Quan hệ vợ chồng Fitzgerald và Zelda xuất hiện những bất hòa trong thời gian này, và Zelda đã nói với Scott rằng đời sống tình dục của họ đã xuống dốc bởi vì ông là một kẻ đồng tính (gốc: "a fairy") và có quan hệ luyến ái với Hemingway. Chưa có bắng chứng rằng hai người là đồng tính, nhưng dù sao Scott đã quyết định ngủ với một người gái điếm để chứng minh mình là đàn ông thực sự.
Nhà hàng La Closerie des Lilas (ảnh năm 1909), nơi Hemingway viết một phần của Mặt trời vẫn mọc |
Những mối liên hệ của Hemingway ở Pháp tạo cảm hứng cho sự ra đời của cuốn tiểu thuyết dài đầu tiên, Mặt trời vẫn mọc (tựa gốc: The Sun Also Rises) (1926) (được xuất bản tại Vương Quốc Anh với tựa đề "Fiesta").Đây là một tiểu thuyết có tính chất nửa tự truyện, kể về một nhóm những người Mỹ xa xứ quanh Paris và Tây Ban Nha. Bối cảnh của truyện được đặt tại Pamplona, trong kì lễ hội. Tiểu thuyết trở nên nổi tiếng khắp châu Âu và Mỹ và nhận được nhiều lời khen trong giới phê bình.
Hemingway ly dị với Hadley Richardson năm 1927 và cưới Pauline Pfeiffer, một người sùng đạo Thiên Chúa đến từ Piggott, Arkansas. Pfeiffer là một phóng viên thời trang không thường xuyên, làm xuất bản trong các tạp chí như Vanity Fair và Vogue.“Hemingway Resource Center”. Hemingway cũng trở thành một tín đồ Thiên chúa giáo vào thời gian này. Đây là năm mà tuyển tập truyện ngắn Men Without Women] (tạm dịch: Đàn Ông Không Đàn Bà) được xuất bản, trong đó The Killers(tạm dịch: Những Kẻ Sát Nhân) là một trong những truyện ngắn nổi bật nhất và được chọn in nhiều lần nhất của ông. Năm 1928, Hemingway và Pfeiffer chuyển đến Key West, Florida, để bắt đầu một cuộc sống mới. Tuy nhiên, cuộc sống mới của họ sớm rạn nứt bởi bi kịch khác lại đến với cuộc đời ông.
Năm 1928, cha Hemingway, Clarence, gặp rắc rối với bệnh tiểu đường (gốc: Diabetes mellitus) và tình trạng mất ổn định về tài chính, nên đã tự vẫn bằng một khẩu súng lục cũ từ thời Nội Chiến. Điều này khiến Hemingway đau đớn tột cùng và có vẻ đã được ông tái hiện qua chuyện cha của Robert Jordan tự tử trong cuốn tiểu thuyết Chuông nguyện hồn ai. Ông ngay lập tức tới Oak Park để làm lễ mai táng và gây ra tranh cãi khi nói rằng theo quan điểm Thiên chúa giáo, ông nghĩ cha ông sẽ phải xuống địa ngục. Cũng trong khoảng thời gian đó, Harry Crosby, người sáng lập Black Sun Press và một người bạn của Hemingway khi ông ở Paris, cũng quyết định tự tử.
Nhà Hemingway-Pfeiffer, được xây dựng năm 1927 |
Cùng năm đó, người con trai thứ hai của Hemingway, Patrick, sinh ra ở Kansas City (người con trai thứ ba của ông, Gregory, ra đời vài năm sau đó). Cậu bé được sinh ra nhờ cách phẫu thuật (gốc: Caesarean section) do vợ ông bị khó sinh. Chi tiết của sự việc này đã xuất hiện trong phần cuối củaGiã từ vũ khí. Hemingway sống và viết phần lớn tiểu thuyết Giã từ vũ khí và vài ba truyện ngắn ở nhà của cha mẹ Pauline tại Piggott, Arkansas. Nhà của Pfeiffer và Nhà của Carriage nay đã trở thành viện bảo tàng thuộc sở hữu của Đại học bang Arkansas.
Được xuất bản năm 1929, Giã từ vũ khí (tựa gốc: A Farewell to Arms) kể lại chuyện tình lãng mạn giữa Frederic Henry,một sĩ quan Mỹ, và Catherine Barkley, một y tá Anh. Tiểu thuyết mang nặng tính tự truyện: cốt truyện lấy cảm hứng trực tiếp từ mối quan hệ của ông với Agnes von Kurowsky ở Milan; quá trình sinh con của Catherine lấy cảm hứng từ những cảm giác rất đau đớn của Pauline khi sinh ra Patrick; cuộc đời thực của Kitty Cannell là cảm hứng cho nhân vật Helen Ferguson; người linh mục dựa theo Don Giuseppe Bianchi, một linh mục trong trung đoàn thứ 69 và 70 của Brigata Ancona. Trong khi đó, cảm hứng về nhân vật Rinaldi khá mơ hồ, nhân vật này đã từng xuất hiện trong Trong thời đại của chúng ta. Giã từ vũ khí đã được xuất bản trong thời điểm mà những cuốn sách viết về Chiến tranh thế giới I khá nhiều, như Her Privates We của Frederic Manning, All Quiet on the Western Front của Erich Maria Remarque, Death of a Hero của Richard Aldington, và Goodbye to All That của Robert Graves. Sự thành công của Giã từ vũ khí giúp cho Hemingway ổn định hơn về tài chính.
Key West
Theo lời khuyên của John Dos Passos, Hemingway quay về Key West, Florida năm 1931, nơi ông tạo dựng [Ernest Hemingway House|cơ ngơi đầu tiên của ông tại Mỹ], mà nay đã được chuyển đổi thành một viện bảo tàng. Đây là một ngôi nhà bằng đá vôi khá vững chãi được xây năm 1851, là một món quà cưới từ người bác của Pauline. Từ khi sống ở đây, Hemingway thường câu cá tại vùng hồ Dry Tortugas cùng người bạn lâu năm của ông Waldo Pierce, tới quán bar nổi tiếng [Sloppy Joe's (quán bar)|Sloppy Joe's], và có dịp du lịch sang Tây Ban Nha, thu thập tài liệu cho cuốn Chết vào lúc xế trưa và Winner Take Nothing(tạm dịch: Kẻ Thẳng Chẳng Được Gì). Hơn 9 năm sau đó, đến tận khi cuộc hôn nhân của ông chấm dứt năm 1940, và tiếp đó, trong suốt những năm 50 của thế kỷ XX, cũng là những năm cuối cuộc đời, Hemingway đã thực hiện ước chừng 70% việc viết văn trong đời trong một phòng viết nhỏ tại tầng trên của một ga-ra ô tô được cải tạo, phía sau ngôi nhà này.
Nhà của Ernest Hemingway tại Key West |
Chết vào lúc xế trưa, một cuốn sách về đấu bò tót, được xuất bản năm 1932. Hemingway đã trở thành một "aficionado" của môn thể thao này sau khi chứng kiến lễ hội Pamplona năm 1925, đã được hư cấu trong Mặt trời vẫn mọc. Trong Chết vào lúc xế trưa, Hemingway luận bàn một cách bao quát về sự siêu hình của việc đấu bò: sự nghi thức hóa, gần như là hoạt động tôn giáo. Hemingway đã có ý định trở thành một người đấu bò và tỏ ra có thiên hướng qua nhiều novieros (?) trước khi quyết định rằng nghiệp viết là cuộc sống của ông và là nghề nghiệp duy nhất phù hợp với ông. Trong thời kì viết văn của ông tại Tây Ban Nha, ông đã bị ảnh hưởng bởi bậc thầy người Tây Ban Nha Pío Baroja. Khi Hemingway được trao Giải Nobel, ông tới thăm Baroja. Bên giường bệnh, ông bảo với Baroja rằng ông nghĩ Baroja xứng đáng đạt giải thưởng này hơn mình. Baroja đã đồng ý và dường như một mối bất hòa giữa Hemingway với nhà văn này đã nảy sinh cho dù mục đích của ông cơ bản là tốt.
Vào một cuộc đi săn trong mùa thu năm 1933, ông đã đến Mombasa, Nairobi, và Machakos ở Kenya, tiếp đó là Tanganyika. Ở đây, ông đã săn bắn trong Serengeti, quanh Hồ Manyara và vùng phía tây và đông nam của Công viên Quốc gia Tarangire ngày nay. Hemingway đã bị bệnh trong chuyến đi này (suffering a prolapsed intestine: đau sa ruột (?)). Vì thế, ông đã được chuyển tới Nairobi bằng máy bay, và trải nghiệm này đã được hư cấu trong tập truyện "The Snows of Kilimanjaro" (tạm dịch: Tuyết vùng Kilimanjaro) của ông. Năm 1935 đánh dấu sự xuất bản của Những ngọn đồi xanh châu Phi, miêu tả lại cuộc đi săn của ông. Các tác phẩm The Snows of Kilimanjaro và Hạnh phúc ngắn ngủi của Francis Macomber chính là những thành quả từ những trải nghiệm của nhà văn tại châu Phi. Trong chuyến đi này, người hướng dẫn cho Hemingway là Philip Hope Percival, người đã từng làm hướng dẫn cho Theodore Roosevelt vào chuyến đi săn năm 1909. Percival cũng hướng dẫn cho Hemingway vào cuộc đi săn tàn khốc năm 1954.http://www.ntz.info/gen/n00808.html Truy cập ngày 7 tháng 2 năm 1954.
Bimini
Hemingway sống ở Bimini, Bahamas từ 1935 tới 1937, tại Khách sạn Compleat Angler. Ông làm việc cho To Have and Have Not và viết một số bài báo, nhưng phần lớn thời gian ông sống trên con thuyền Pilar của mình, để đánh bắt cá cờ, cá thu và cá kiếm ở vùng nước ngoài khơi xanh thẳm. Bimini đã gây ấn tượng với Hemingway qua những câu chuyện kể về những cuộc đánh bắt cá phi thường vốn có tại Gulf Stream, "dòng sông" huyền thoại vùng nước ấm chảy qua mạn bắc Bahamas.“Frommers Guides: Bimini-Fire Guts Hemingway's Favorite Bar”
Nội chiến Tây Ban Nha
Năm 1936, Hemingway tới Tây Ban Nha làm phóng viên về Nội chiến Tây Ban Nha cho tờ North American Newspaper Alliance (Liên Minh Báo chí Bắc Mỹ). Trong khi ở đó, tình bạn giữa Hemingway và John Dos Passos đã đổ vỡ, bởi bất chấp những sự cảnh báo, Dos Passos tiếp tục đưa tin về những hành động tàn bạo không chỉ của những người chủ nghĩa dân tộc phát-xít mà Hemingway căm thù, mà cả của những nhà cầm quyền cánh tả Đảng Cộng Hòa mà Hemingway ủng hộ; thậm chí, Hemingway còn phổ biến một câu chuyện về Dos Passos, rằng ông này đã trốn sang Tây Ban Nha vì hèn nhát.The Breaking Point: Hemingway, Dos Passos, and the Murder of Jose Robles của Stephen Koch, xuất bản năm 2005 ISBNThe Spanish Civil War (1961) của Hugh Thomas Trong bối cảnh này, một người đồng nghiệp và cộng tác với Hemingway là Herbert Matthews, người sau này đã trở nên nổi tiếng qua những phóng sự về Fidel Castro, đã bày tỏ sự ủng hộ của mình đối với phe Cộng Hòa giống như Hemingway. Hemingway đã chuyển sang theo đạo Thiên Chúa khi chung sống với người vợ Pauline và tôn giáo trở thành một vấn đề đối với ông trong thời gian này, đến mức ông muốn rời bỏ Giáo hội (tuy nhiên những người bạn của ông nhận thấy rằng ông có những ràng buộc khá buồn cười ("funny ties") với Thiên Chúa giáo trong phần còn lại của cuộc đời). Chiến tranh cũng đã gây ra căng thẳng với cuộc sống hôn nhân của ông. Pauline Pfieffer là một tín đồ Công giáo và vì thế bà đứng về phe phát-xít, chính quyền thân Công giáo của Franco, trong khi thông qua những lời bình phẩm của Hemingway, ông lại tỏ ra ủng hộ chính phủ Cộng hòa. Suốt thời kì này, Hemingway đã viết một bài luận ít được biết đến mang tên The Denunciation (tạm dịch: Sự Tố cáo), mà tới tận năm 1969 mới được xuất bản, trong một tuyển tập là Fifth Column and Four Stories of the Spanish Civil War. Câu chuyện dường như mang tính tự truyện, chỉ ra rằng Hemingway từng là người đưa tin cho Đảng Cộng hòa cũng như một người đào tạo về vũ khí (weapons instructor) trong chiến tranh.
Cuộc sống của Hemingway thời kì này còn bị ảnh hưởng bởi một số vấn đề về sức khỏe: nhiễm bệnh thán thư (anthrax), phải đi phẫu thuật mắt, bị thương ở trán, bị cúm, đau răng, trĩ, gặp rắc rối về thận lúc đi đánh cá, rách cơ vùng bẹn, gãy ngón tay khi tập đấm bốc, cùng các vết rách trên tay, chân và mặt trong khi phi ngựa qua vùng rừng Wyoming, và bị gãy tay trong một tai nạn ô tô.
First Forty-Nine Stories
Con đường đi bộ mang tên Ernest Hemingway, Ronda, Tây Ban Nha |
Vào năm 1938-cùng với vở kịch dài duy nhất của ông, mang tựa đề The Fifth Column-49 tựa truyện đã được xuất bản trong tuyển tập The Fifth Column and the First Forty-Nine Stories. Trong lời đề tựa, Hemingway đã dự định viết nhiều hơn thế nữa. Nhiều truyện trong tuyển tập có thể tìm thấy trong các tuyển tập khác, bao gồm Trong thời đại của chúng ta, Men Without Women, Winner Take Nothing, và The Snows of Kilimanjaro.
Một số truyện đặc sắc của tuyển tập này là Old Man at the Bridge (tạm dịch: Ông Già Trên Cây Cầu), On The Quai at Smyrna, Hills Like White Elephants (tạm dịch: Những Ngọn Đồi Như Những Con Voi Trắng), One Reader Writes (tạm dịch: Một Độc Giả Viết), The Killers và A Clean, Well-Lighted Place (tạm dịch: Một Nơi Sạch Sẽ, Sáng Sủa). Bên cạnh những truyện ngắn này, cuốn sách cũng bao gồm một số truyện dài hơn, trong số đó có The Snows of Kilimanjaro và Hạnh phúc ngắn ngủi của Francis Macomber.
Chuông nguyện hồn ai
Hemingway, 1939 |
Vào mùa xuân năm 1939, Francisco Franco và những người Đảng Dân tộc đánh bại những người Đảng Cộng hòa, kết thúc Nội chiến Tây Ban Nha. Hemingway mất đi mảnh đất quê hương được thừa kế vào tay bè đảng phát-xít của Franco, và tiếp đó mất đi ngôi nhà thân yêu ở Key West,'' Florida do cuộc ly hôn năm 1940.
Ít tuần sau cuộc ly hôn, ông cưới người bạn gái mà ông quen tại Tây Ban Nha từ bốn năm trước, đó là Martha Gellhorn, người vợ thứ ba của ông.
Tiểu thuyết Chuông nguyện hồn ai (For Whom the Bell Tolls) được xuất bản vào năm 1940, đoạt Giải Pulitzer cho tác phẩm hư cấu năm 1941. Nó được viết năm 1939 tại Cuba và Key West, hoàn thành vào tháng 7 năm 1940. Tác phẩm dài này lấy bối cảnh là Cuộc nội chiến Tây Ban Nha, được viết dựa theo những sự kiện có thật, kể về một nhân vật người Mỹ tên Robert Jordan chiến đấu với những người lính Tây Ban Nha theo phe Cộng Hòa. Phần lớn tiểu thuyết là dựa theo những trải nghiệm về cuộc sống tại Tây Ban Nha và về thời kì làm phóng viên chiến trường. Tác phẩm được coi là một trong những thành quả văn chương nổi bật của ông.
Khách sạn Ambos Mundos, La Habana, tòa nhà đầu tiên mà Ernest Hemingway ở khi sinh sống tại Cuba (1932-1939), nơi mà phần lớn cuốn Chuông nguyện hồn ai được viết |
Chiến tranh thế giới II
Hoa Kỳ tham gia Chiến tranh thế giới II vào ngày 8 tháng 12 năm 1941, và lần đầu tiên trong cuộc đời mình, Hemingway tham gia chiến đấu trong hàng ngũ hải quân. Chu du trên con tàu Pilar, mà bây giờ là một Q-Ship, đội của Hemingway được giao nhiệm vụ đánh chìm những chiếc tàu ngầm Đức đang đe dọa giao thông hàng hải ngoài khơi Cuba và Hoa Kỳ. Sau khi FBI tiếp quản công tác phản gián tại Caribbean, ông tới châu Âu với công việc phóng viên chiến tranh cho tạp chíCollier's. Ở đó, Hemingway đã chứng kiến cuộc đổ bộ D-Day từ một tàu đổ bộ (LCVP, landing craft, vehicle, personel), mặc dù ông không được phép lên bờ. Tiếp đó, ông trở nên tức giận khi lúc đó vợ ông, Martha Gellhorn - một người phóng viên chiến tranh hơn là một người vợ - đã xoay xở để lên bờ rạng ngày hôm mồng 7 tháng 6 với một bộ đồng phục y tá, sau khi bà vượt qua Đại Tây Dương tới Anh trong một con tàu chất đầy thuốc nổ. Hemingway đóng vai một sĩ quan liên lạc không chính thức tại Château de Rambouillet (Lâu đài Rambouillet), và kế tiếp xây dựng một đội quân của riêng mình (gốc: formed his own partisan group), đội quân mà theo lời ông đã tham gia vào cuộc giải phóng Paris. [cần dẫn nguồn] Mặc dù tuyên bố này vẫn còn gây ra những nghi ngờ với nhiều sử gia, tuy nhiên thực tế thì không thể nghi ngờ ông được.He was once quoted saying that he actually had liberated the bar at the famous Ritz Hotel...How It Was: An Autobiography của Mary Welsh Hemingway, copyright 1976, ISBN 0-345-25432-5
Sau chiến tranh, Hemingway bắt đầu viết The Garden of Eden (Vườn Địa Đàng). Tác phẩm tuy chưa được hoàn thành nhưng một bản tóm lược về nó được xuất bản năm 1986 sau khi ông qua đời. Có một giai đoạn, ông lập kế hoạch viết một bộ ba tác phẩm chính gồm có "The Sea When Young"(tạm dịch: Biển Khi Còn Trẻ), "The Sea When Absent"(tạm dịch: Biển Khi Thẫn Thờ) và "The Sea in Being"(tạm dịch: Biển Sống) (cuốn thứ ba rốt cuộc cũng được xuất bản vào năm 1952 với tựa đề Ông già và biển cả). Ông đã dành thời gian trong một thị trấn nhỏ của Italy tên là Acciaroli (cách Napoli khoảng 136 km về phía nam). Cũng có một truyện "dính đến biển" nữa (từ gốc: Sea-Chase); ba mẩu chuyện này đã được biên tập và kết dính với nhau thành một cuốn tiểu thuyết được xuất bản sau khi ông qua đời Islands in the Stream (1970).
Mới bốn năm sau ly dị với Gellhorn, Hemingway đã cưới phóng viên chiến tranh Mary Welsh Hemingway, người ông đã gặp ở hải ngoại năm 1944. Ông đã trở lại Cuba, và vào 1945 tại Đại sứ quán Xô-viết, ông đã trở thành nhân chứng công khai (gốc: public witness) cho phe ly khai (gốc: schism) Rolando Masferrer trong nội bộ Đảng cộng sản Cuba (García Montes, và Alonso Ávila, 1970 p. 362).
Sau Chuông nguyện hồn ai, cuốn tiểu thuyết tiếp theo của Hemingway là Across the River and into the Trees(tạm dịch: Qua Dòng Sông và vào trong Cánh Rừng) (1950), với bối cảnh Venice hậu chiến tranh thế giới II. Ông lấy tựa bắt nguồn từ những lời cuối cùng của Confederate General (hàm cấp tướng (?)) trong cuộc Nội chiến Mỹ Stonewall Jackson. Phải lòng một cô gái trẻ người Italy (Adriana Ivancich) vào thời điểm đó, Hemingway đã viết Across the River and into the Trees giống như một mối tình lãng mạn giữa Colonel Cantwell, một chàng trai bị chiến tranh làm cho kiệt quệ (dựa theo nguyên mẫu một người bạn của ông, Colonel Charles Lanham) và cô gái trẻ Renata (lấy theo nguyên mẫu Adriana; "Renata" đồng âm với "rinata", có nghĩa là 'tái sinh" theo tiếng Italy). Tiểu thuyết nhận được những phê bình không tốt, nhiều trong số đó cho rằng Hemingway viết thật vô vị, văn phong lạc lõng và ủy mỵ quá mức; tuy nhiên cũng có những nhà phê bình không đồng ý với quan điểm này.
Những năm sau đó
Hemingway chu du trên con tàu Pilar, ca. giữa những năm 1950 |
Một phần của bộ ba tác phẩm về biển được xuất bản với tựa Ông già và biển cả năm 1952. Cuốn tiểu thuyết ngắn này là một thành công lớn, về cả mặt thương mại lẫn phê bình, khiến Hemingway thật sự hài lòng và mãn nguyện. Nhờ tác phẩm này, ông được nhận Giải thưởng Pulitzer năm 1953. Một năm sau đó, ông đạt Giải Nobel Văn học. Lúc nhận giải thưởng này, ông đã bày tỏ rằng ông thực sự hạnh phúc, nhưng còn hạnh phúc hơn nữa... nếu như giải thưởng được trao cho nhà văn Isak Dinesen.Lấy từ The New York Times Book Review, 7 tháng 11 năm 1954. Những giải thưởng này đã giúp ông phục hồi danh tiếng của mình trên thế giới.
Trong một cuộc đi săn, ông đã bị thương nặng sau hai tai nạn máy bay liên tiếp; ông bị bong gân vai - tay bên phải và chân trái, bị chấn động mạnh, mắt trái ông bị mất thị lực tạm thời đồng thời mất khả năng nghe ở tai trái, bị liệt xương sống, một đốt sống bị nát, gan, lá lách và thận bị tổn thương, mặt, tay và chân ông bị bỏng cấp độ một. Một số tờ báo tại Mỹ nghĩ rằng ông đã bị sát hại nên đã mắc sai lầm khi đăng cáo phó cho Hemingway.“Ernest Hemingway Quick Facts”. encarta.
Hemingway đã bị thương nặng một tháng sau đó trong một vụ hỏa hoạn (bushfire: (?)), làm cho chân, thân trên phía trước, môi, bàn tay trái cánh tay phải của ông bị bỏng cấp độ hai. Vết thương để lại cho ông nỗi đau đớn kéo dài, và ông không thể tới Stockholm để nhận giải Nobel.
Một tia hi vọng le lói xuất hiện khi ông tìm lại một số bản thảo cũ của mình từ hồi 1928 trong những hầm chứa Ritz. Đó chính là bản thảo mà ông sử dụng để viết A Moveable Feast. Mặc dù sức khỏe của ông có được phục hồi đôi chút, nhưng chính chứng nghiện rượu đã kéo ông đi xuống. Huyết áp và lượng cholesterol ở mức nguy hiểm, ông đau đớn vì bị viêm động mạch chủ, và suy nhược ngày một trầm trọng vì nghiện rượu. Tuy nhiên, tháng 10 năm 1956, Hemingway đã kịp lấy lại sức khỏe để tới Madrid và tham dự lễ tang Pío Baroja, một trong số những nhà văn gây ảnh hưởng tới Hemingway.
La Bodeguita del Medio tại La Habana. Treo trên quầy bar là một tấm bảng có hình Ernest Hemingway và một thông điệp được đóng khung, có chữ ký do ông viết. Ông là một người bảo trợ thường xuyên. |
Sau khi cuộc cách mạng tại Cuba diễn ra và tướng Fulgencio Batista bị trục xuất năm 1959, việc tài sản thuộc sở hữu của ngoại quốc bị tước đoạt khiến cho nhiều người Mỹ phải trở lại Tổ quốc. Hemingway quyết định ở lại thêm một thời gian nữa. Có thể nói theo cách thông thường, ông vẫn gìn giữ một mối quan hệ tốt đẹp với Fidel Castro và đã từng tuyên bố ủng hộ cuộc cách mạng này, và chúc Castro "luôn may mắn" ("all luck") khi điều hành đất nước.“Hemingway's Marriage to Mary Welsh. His last days.”.“Homing To The Stream: Ernest Hemingway In Cuba”. Tuy nhiên, the Hemingway account "The Shot" (? Hemingway, Ernest 1951 The Shot. True the men’s magazine. tháng 4 năm 1951. pp. 25–28 bị Cabrera Infante và những người khác lợi dụng “An Interview with Guillermo Cabrera Infante”.Gonzalez Echevarria, Roberto 1980 The Dictatorship of Rhetoric/the Rhetoric of Dictatorship: Carpentier, Garcia Marquez, and Roa Bastos. Latin American Research Review, Vol. 15, No. 3 (1980), pp. 205–228 "For example, the assassination of Manolo Castro is retold by alluding to Hemingway's "The Shot,...""“Castro-Hemingway-not-friends”. chính là bằng chứng cho xung đột giữa Hemingway và Fidel Castro đã tồn tại từ trước năm1948 và việc một người bạn Hemingway, "Manolo" Castro bị giết hại.Raimundo, Daniel Efrain 1994 Habla el Coronel Orlando Piedra (Coleccion Cuba y sus Jueces), Ediciones Universal ISBN-10 ISBN-13: Pages 93–94 refer to the death of Manolo Castro, and offers the insight that it was Rolando Masferrer’s men who, rather than the police who, were chasing after Fidel Castro with lethal intent. According to this account Castro is captured in the company of a woman and child as he tries to flee to Venezuela via the Cuban airport of Rancho Boyeros south of Havana by the Cuban Bureau of Investigation as witnessed by sergeant of that organization Joaquin Tasas. Castro is released the next day. This matter is a little odd since Fidel Castro was believed to have organized the death of Manolo Castro (p. 99). This version is a close fit the scenario described in "The Shot/." Hemingway đến dưới sự bảo trợ của FBI trong suốt Chiến tranh thế giới II (rất có thể sự hợp tác lâu năm giữa ông và những nhân vật marxism kì cựu thời Nội Chiến Tây Ban Nha The Breaking Point: Hemingway, Dos Passos, and the Murder of Jose Robles by Stephen Koch, xuất bản năm 2005 ISBN, những người đã hoạt động trở lại tại Cuba) và quá trình ông cư trú và hoạt động tại Cuba sau đó.“Ernest Hemingway His Life and Works”. Năm 1960, ông rời xa hòn đảo và Finca Vigía, điền trang của ông ở bên ngoài Havana mà ông đã làm chủ trong hơn hai mươi năm. Quan chức Cu-ba coi những tài sản trên của ông giờ thuộc quyền ở hữu của chính phủ Cu-ba, và sẽ được chuyển làm bảo tàng để tưởng nhớ ông (?).“Finca Vigía”.“Restauracion Museo Hemingway (Official website) - Finca Vigía” (bằng tiếng Tây Ban Nha). Consejo Nacional de Patrimonio Cultural- Cuba. 2009. Truy cập ngày 6 tháng 1 năm 2009. Năm 2001, tập đoàn du lịch nhà nước Cu-ba, El Gran-Caribe SA, bắt đầu cấp phép cho chuỗi nhà hàng quốc tế La Bodeguita del Medio hoạt động chủ yếu dựa vào nhà hàng ở Havana nơi Hemingway thường xuyên lui tới.MILLMAN, JOEL (ngày 22 tháng 2 năm 2007). “Hemingway's Ties to Bar - Still Move the Mojitos”. Wall Street Journal. Truy cập ngày 1 tháng 6 năm 2007.
Vào tháng 2 năm 1960, Ernest Hemingway không thể chuyển câu chuyện kể về đấu bò mang tựa đề The Dangerous Summer tới nhà xuất bản. Bởi vậy ông đã nhờ Mary vợ mình mời người bạn của ông, Will Lang Jr. chủ tịch tòa soạn (bureau head) Life Magazine, rời Paris và tới Tây Ban Nha. Hemingway thuyết phục Lang cho phép in bản thảo này, cùng với một bức ảnh (along with a picture layout, before it came out in hardcover (?)). Mặc dù chẳng có từ nào liên quan đến tấm ảnh trong bài viết (Although not a word of it was on paper), lời đề nghị đã được chấp thuận. Phần đầu của câu chuyện được đăng trên Life Magazine ngày 5 tháng 9 năm 1960, và sau đó là các phần còn lại đã rất thành công và nhận được sự quan tâm của độc giả.
Những bức ảnh trong bài báo The Dangerous Summer (tạm dịch: Mùa Hè Nguy Hiểm) đã khiến ông ngã bệnh và phải chuyển tới Ketchum, Idaho để điều trị cao huyết áp và viêm gan. Trên thực tế, có thể chính điều này đã nhanh chóng đẩy ông nghĩ đến việc tự tử, kể từ khi có tin ông bị mất trí nhớ sau những phiên sốc điện. Ông cũng trở nên hốc hác hơn trước, với thân hình cao 6-foot (183 cm) nhưng cân nặng chỉ có 170 pound (77 kg, 12st 2 lb).
Tự sát
Hemingway đã dự định tự sát vào mùa xuân 1961, và tiếp tục được chữa trị bằng liệu pháp sốc điện (ETC) (Electroconvulsive therapy). Vào buổi sáng ngày 2 tháng 7 năm 1961, vài ba tuần trước sinh nhật lần thứ 62 của mình,ông đã chết tại nhà riêng tại Ketchum, Idaho, sau khi tự nã đạn vào đầu mình bằng một khẩu súng săn (shotgun). Chưa được phán xét chịu trách nhiệm về mặt tinh thần đối với hành động cuối cùng này, ông được mai táng tại một nghĩa trang của đạo Thiên chúa La Mã.
Người ta tin rằng Hemingway đã mua khẩu súng săn của Boss & Co., khẩu súng ông sử dụng để tự sát, tại Abercrombie & Fitch - sau này là một nhà bán lẻ các đồ dùng phục vụ dã ngoại và nhà cung cấp các loại súng cầm tay.Grauer, Neil A. "Remembering Papa." Cigar Aficionado, Tháng 7/Tháng 8 năm 1999. Đó là một vụ tự sát thực sự khủng khiếp, ông đặt báng của khẩu súng săn hai nòng trên sàn của tiền sảnh nhà mình, tựa trán mình lên hai họng súng rồi kéo cò.“The Last Ole”. Nhân viên điều tra theo yêu cầu của gia đình đã không tiến hành khám nghiệm tử thi.“Ernest Hemingway”.
Những người gần gũi nhất trong gia đình của Hemingway cũng quyết định tự sát, gồm có cha của ông, Clarence Hemingway, chị em gái của ông Ursula và Leicester, cô cháu gái Margaux Hemingway. Một số tin rằng một vài thành viên trong dòng họ Hemingway nhiễm một bệnh di truyền mang tên haemochromatosis (một dạng bệnh tiểu đường - bronze diabetes), trong đó một sự dư thừa về tập trung sắt trong máu gây tổn thương tuyến tụy và cũng gây ra sự suy nhược hay bất ổn định trong não bộ.(Wagner-Martin, 2000) p. 43 miêu tả lại tình trạng của ông vào tháng 8 năm 1947 trong đó bao gồm huyết áp cao, tiểu đường suy nhược và có thể cả bệnh haemochromatosis. Cha của Hemingway đã phát bệnh haemochromatosis trong thời gian trước khi ông tự sát ở tuổi năm mươi chín. Suốt cuộc đời mình, Hemingway là một người nghiện rượu nặng, và không thể kháng cự chứng nghiện rượu (alcoholism) trong những năm tiếp đó.
Hemingway có thể đã rất đau đớn vì rối loạn thần kinh, và rồi được chữa trị bằng liệu pháp sốc điện (electroshock therapy) tại Mayo Clinic. Sau đó ông đổ lỗi cho những phiên ETC đã gây nên việc mất trí nhớ của mình - cũng là một lý do khiến ông không muốn sống nữa.
Hemingway yên nghỉ tại một nghĩa trang ở phía bắc thị trấn Ketchum, Idaho. Một bia tưởng niệm đã được dựng năm 1966 tại một địa điểm khác, nhìn ra Trail Creek, phía bắc Ketchum. Trên đó có khắc một bài thơ chúc tụng Hemingway viết tặng một người bạn của ông, Gene Van Guilder:
Best of all he loved the fall The leaves yellow on the cottonwoods Leaves floating on the trout streams And above the hills The high blue windless skies Now he will be a part of them forever
(tạm dịch: Anh yêu mùa thu hơn tất cả Những chiếc lá nhuộm vàng những cây bông vải Những chiếc lá trôi theo những dòng cá hồi Và ở phía trên những ngọn đồi Những khoảng trời cao xanh lặng gió Giờ đây anh sẽ mãi mãi là một phần của chúng)
Ernest Hemingway - Idaho - 1939
Để tưởng nhớ tình yêu mà Hemingway dành cho Idaho và vùng ngoại vi nơi đây, Lễ Ernest Hemingway “ernesthemingwayfestival org”. được tổ chức hàng năm tại Ketchum và Sun Valley vào cuối tháng 9 với sự góp mặt của những nhà nghiên cứu, một buổi diễn thuyết dành cho người được trao Giải thưởng PEN/Hemingway và nhiều sự kiện khác, bao gồm những tour tham quan di tích lịch sử, những đêm open mic và một bữa tối từ thiện tại nhà của Hemingway tại Warm Springs mà nay Uỷ ban bảo vệ tự nhiên tại Ketchum đang bảo quản.
Những tác phẩm được xuất bản sau khi ông qua đời
Hemingway viết nhiều thư, năm 1981, phần nhiều trong số chúng được Scribner cho in thành sách với nhan đề Ernest Hemingway Selected Letters(Tuyển tập thư Hemingway). Cuốn sách đã vấp phải phản ứng trái chiều vì Hemingway trước đó đã không muốn cho xuất bản những bức thư của mình. Những bức thư khác in trong một cuốn sách tập hợp các bức thư mà ông từng trao đổi với biên tập viên của mình - Max Perkins,tựa đề The Only Thing that Counts 1996.
Giờ đây một dự án nhằm xuất bản hàng ngàn bức thư mà Hemingway viết khi ông còn sống đang được tiến hành. Dự án được thực hiện với sự hợp tác của Đại học bang Pennsylvania và Quỹ Ernest Hemingway. Sandra Spanier, giáo sư Tiếng Anh - vợ ngài hiệu trưởng Đại học bang Pennsylvania Graham Spanier, đóng vai trò là tổng biên tập của tổng tập này.“hemingwayx.html”.
Hemingway vẫn tiếp tục sáng tác cho tới khi ông mất; hầu hết các tác phẩm đơn lẻ của ông được in sau khi ông qua đời; bao gồm A Moveable Feast (tạm dịch: Một Ngày Lễ Đổi Ngày), Islands in the Stream, The Nick Adams Stories (vài phần của tác phẩm này chưa được xuất bản trước đó), The Dangerous Summer, và The Garden of Eden (tạm dịch: Vườn địa đàng).Các thông tin về các tác phẩm của Hemingway sau khi ông mất được lấy từ lời đề tựa của Charles Scribner, Jr cho cuốnThe Garden of Edenin năm 1987. Trong lời tựa cho cuốn Islands in the Stream, Mary Hemingway cho biết bà đã cùng với Charles Scribner, Jr. để "chuẩn bị xuất bản các tác phẩm từ bản thảo gốc của Ernest ". Bà cũng cho biết "ngoài việc vẫn thường làm là sửa lỗi chính tả và dấu câu, chúng tôi cũng cắt một số chỗ trong bản thảo, tôi cảm thấy chắc chắn rằng nếu còn sống ông ấy cũng sẽ làm vậy. Tất cả nội dung cuốn sách vẫn là của Ernest. Chúng tôi không hề thêm thắt gì cả." Còn một số tranh cãi xung quanh việc xuất bản những tác phẩm này, cho rằng không cần thiết phải có sự quyết định của người thân Hemingway hay các nhà xuất bản đối với việc có hay không đưa những tác phẩm này ra công chúng. Ví dụ, một số học giả phản đối việc tác phẩm The Garden of Eden (Vườn địa đàng) được Charles Scribner's Sons xuất bản năm 1986, mặc dù chắc chắn là nguyên bản của Hemingway, nhưng bị cắt mất hai phần ba so với bản thảo.BookRags makes this quantitative note; it also reveals some more information about the publication of The Garden of Eden and offers some discussion of thematic content.
Ảnh hưởng và di sản
Ảnh hưởng của văn phong Hermingway tới Văn học Mỹ thực sự rất lớn và vẫn còn cho đến ngày nay. James Joyce gọi "A Clean, Well Lighted Place" là "một trong số những truyện hay nhất từng được viết". (Truyện này cũng đã ảnh hưởng tới Edward Hopper's thông qua nhiều bức vẽ nổi tiếng của ông, mà nổi bật nhất là "Nighthawks."Wells, Walter, Silent Theater: The Art of Edward Hopper, London/New York: Phaidon, 2007) Pulp fiction and "hard boiled" crime fiction (which flourished from the 1920s to the 1950s) often owed a strong debt to Hemingway.
Hunter S. Thompson thường so sánh mình với Hemingway, và có thể tìm thấy những câu văn ngắn gọn kiểu Hemingway (terse Hemingway-esque sentences) trong tiểu thuyết đầu tay của ông, The Rum Diary.
No comments:
Post a Comment