Progressive rock, also known as prog rock or prog, is a rock music subgenre that originated in the United Kingdom with further developments in Germany, Italy, and France, throughout the mid-to-late 1960s and 1970s. It developed from psychedelic rock, and originated, similarly to art rock, as an attempt to give greater artistic weight and credibility to rock music. Bands abandoned the short pop single in favor of instrumentation and compositional techniques more frequently associated with jazz or classical music in an effort to give rock music the same level of musical sophistication and critical respect.
Progressive rock sometimes abandons the danceable beat that defines earlier rock styles and is more likely to experiment with compositional structure, instrumentation, harmony and rhythm, and lyrical content. It may demand more effort on the part of the listener than other types of music. Musicians in progressive rock typically display a high degree of instrumental skill. Musical forms are blurred through the use of extended sections and of musical interludes that bridge separate sections together, which results in classical-style suites. Early progressive rock groups expanded the timbral palette of the then-traditional rock instrumentation by adding instruments more typical of folk music, jazz or music in the classical tradition. A number of bands, especially at the genre's onset, recorded albums in which they performed together with a full orchestra. Progressive rock artists are more likely to explore complex time signatures such as 5/8 and 7/8. Tempo, key and time signature changes are common within progressive rock compositions. Songs were replaced by musical suites that often stretched to 20 or 40 minutes in length and contained symphonic influences, extended musical themes, philosophical, mystical and/or surreal lyrics and complex orchestrations. The genre was not without criticism, however, as some reviewers found the concepts "pretentious" and the sounds "pompous" and "overblown". Progressive rock saw a high level of popularity throughout the 1970s, especially in the middle of the decade. Bands such as Pink Floyd, Jethro Tull, The Moody Blues, Yes, King Crimson, Genesis, Camel and Emerson, Lake & Palmer (ELP) were the genre's most influential groups and were among the most popular acts of the era, although there were many other, often highly influential, bands who experienced a lesser degree of commercial success. The genre faded in popularity during the second half of the decade. Conventional wisdom holds that the rise of punk rock caused this, although in reality a number of factors contributed to this decline. Progressive rock bands achieved commercial success well into the 1980s, albeit with changed lineups and more compact song structures. The genre grew out of the 1960s space rock of Pink Floyd and the classical rock experiments of bands such as The Moody Blues, Procol Harum and The Nice. Most of the prominent bands from the genre's 1970s heyday fall into the "symphonic prog" category, in which classical orchestrations and compositional techniques are melded with rock music. Other subgenres exist, including the more accessible neo-progressive rock of the 1980s, the jazz-influenced Canterbury sound of the 1960s and 1970s, and the more political and experimental Rock in Opposition movement of the late 1970s and onward. Progressive rock has influenced genres such as krautrock and post-punk, and it has fused with other forms of rock music to create such sub-genres as neo-classical metal and progressive metal. A revival, often known as new prog, occurred at the turn of the 21st century and has since enjoyed a cult following.
Progressive rock originally referred to progressive pop music or "classical rock" in which a band performed together with an orchestra, but the term's use broadened over time to include Miles Davis-style jazz fusion, some metal and folk rock styles, and experimental German bands. It does not refer to a single style but to an approach that combines elements of diverse styles. Jerry Ewing, editor of Prog Magazine, explains that "Prog is not just a sound, it's a mindset", and Dream Theater guitarist John Petrucci points out that it is defined by its very lack of stylistic boundaries. The advent of the concept album and the genre's roots in psychedelia led albums and performances to be viewed as combined presentations of music, lyrics, and visuals. Progressive rock abandons the danceable beat that defines earlier rock styles and is more likely than other types of popular music to experiment with compositional structure, instrumentation, harmony and rhythm, and lyrical content. It may demand more effort on the part of the listener than other types of music. Musicians in progressive rock typically display a high degree of instrumental skill, although this is not always the case. Neither Greg Lake nor Boz Burrell had ever been a bassist prior to filling that role in King Crimson. Jeffrey Hammond-Hammond joined Jethro Tull because of his social compatibility with the band rather than musical skills. "Jeffrey didn't get into the group because he was a good guitarist," said bandleader Ian Anderson, "because he could hardly play a note". Pink Floyd, and Brian Eno are notable examples of artists who are able to build complex structures out of simple parts and who are virtuosos in the sense that their instrument is the recording studio.
Progressive rock, khái niệm vẫn thường được đánh đồng với art rock, là thể loại nhạc chơi rock với việc thử nghiệm cùng rất nhiều loại nhạc cụ, cấu trúc, giai điệu và âm thanh khác. Vào giữa những năm 1960, The Left Banke, The Beatles, The Rolling Stones hay The Beach Boys đều đã từng đem harpsichord, gió hay cả dàn dây vào những ca khúc mang cấu trúc của Baroque rock, có thể nghe trong ca khúc "A Whiter Shade of Pale" (1963) của Procol Harum với một đoạn mở đầu phỏng theo giai điệu của Bach. The Moody Blues đã sử dụng dàn nhạc trong toàn bộ album Days of Future Passed (1967) và cũng giả âm thanh của dàn nhạc với các công cụ chỉnh âm. Với progressive rock, các dàn nhạc giao hưởng, keyboard và máy chỉnh âm trở thành những yếu tố thường thấy bên cạnh những nhạc cụ quen thuộc của rock như guitar, trống, bass. Các ban nhạc thường chơi phần hòa tấu nhạc cụ, còn phần ca từ thường đề cập tới những quan điểm, thường trừu tượng và dựa theo tưởng tượng hay khoa học viễn tưởng. SF Sorrow (1968) của The Pretty Things, Tommy (1969) của The Who, Arthur (Or the Decline and Fall of the British Empire) (1969) của The Kinks đã phát triển phong cách rock opera và mang tới khái niệm album chủ đề mà thường đề cập tới một câu chuyện hoặc một vấn đề xã hội nào đó. Album đầu tay In the Court of the Crimson King (1969) của King Crimson đã trộn tiếng miết của guitar với mellotron, cùng jazz và dàn nhạc hòa tấu, thường được coi là cột mốc đánh dấu của progressive rock, góp phần khẳng định sự tồn tại của phong cách này như một thể loại mới vào những năm 1970 bên cạnh những nhóm nhạc chơi blues rock và psychedelic.
Sự thành công của làn sóng Canterbury đã dẫn tới những sản phẩm từ Soft Machine với psychedelia, trộn lẫn với jazz và hard rock, tiếp đó có cả Caravan, Hatfield and the North, Gong, và National Health. Tuy nhiên, ban nhạc thành công nhất với phong cách này chính là Pink Floyd, một nhóm nhạc cũng chuyển ngạch sang từ psychedelia sau sự chia tay của Syd Barrett vào năm 1969, đặc biệt với siêu phẩm The Dark Side of the Moon (1973) vốn được coi là biểu tượng của progressive rock và vẫn là một trong những album bán chạy nhất mọi thời đại. Phong cách này được tăng thêm tính thẩm mỹ với việc ban nhạc Yes trình diễn với cả tay guitar Steve Howe lẫn keyboard Rick Wakeman, trong khi siêu ban nhạc Emerson, Lake & Palmer lại trình diễn một thứ rock giàu tính kỹ thuật hơn. Jethro Tull và Genesis cho dù vẫn mang tính "Anh" nhưng lại có những hướng đi rất khác nhau. Nhóm Renaissance được thành lập vào năm 1969 bởi 2 cựu thành viên của Yardbirds là Jim McCarty và Keith Relf đã phát triển hình thức nhóm nhạc siêu-chủ-đề với ca sĩ giọng 3 quãng tám, Annie Haslam. Hầu hết các ban nhạc của Anh đều bị ảnh hưởng bởi một quan điểm nào đó, thường không thực sự phổ biến, như Pink Floyd, Jethro Tull hay Genesis, đã trình làng những đĩa đơn xuất sắc tại đây và bắt đầu những bước tiến đầu tiên ở thị trường Mỹ. Những nhóm progressive rock ở Mỹ lại rất lẫn lộn giữa tính chiết trung và cả sự đổi mới như Frank Zappa, Captain Beefheart và Blood, Sweat & Tears, với tính pop rock như Boston, Foreigner, Kansas, Journey hay Styx. Bên cạnh những nhóm nhạc từ Anh như Superstramp hay ELO, các nghệ sĩ trên đã đem tới sự thành công của progressive suốt những năm 1970, mở đầu ra thời kỳ pomp hay arena rock cho tới khi rock festival phát triển vào những năm 1990 do giá cả đắt đỏ của những buổi trình diễn progressive rock (hiệu ứng âm thanh, ánh sáng cũng như thuê đội ngũ nhân viên). Một trong những sản phẩm quan trọng nhất đó là Tubular Bells (1973) của Mike Oldfield, bản thu đầu tiên và cũng là bản hit quốc tế đầu tiên của hãng Virgin Records. Nhạc rock hòa tấu phát triển rộng khắp châu Âu, với những nhóm như Kraftwerk, Tangerine Dream, Can và Faust đã đem phong cách âm nhạc này vượt qua cả những rào cản ngôn ngữ. Kraut rock phát triển với sự đóng góp của Brian Eno (khi đó vẫn còn là keyboard chính của Roxy Music) và gây ảnh hưởng lớn tới tiểu thể loại sau này của nó là synth rock. Với sự phát triển của punk rock và công nghệ vào cuối những năm 1970, progressive dần biến mất rồi biến thể. Rất nhiều nhóm nhạc tuyên bố tan rã, song số khác còn lại như Genesis, ELP, Yes, hay Pink Floyd tiếp tục có những album xuất sắc cùng với những tour diễn thành công. Một vài nhóm bắt đầu khai phá nhạc punk, như Siouxsie and the Banshees, Ultravox và Simple Minds đã cho thấy rõ những ảnh hưởng của punk hơn hẳn so với progressive.
No comments:
Post a Comment